
ừng nhoài người hưng phấn tột độ. Hiệp vẫn chuyển động miệng mình lên xuống đều đặn, thi thoảng nhả ra liếm láp xung quanh một lúc, rồi ngậm lấy hai viên bi mềm mại. Sau một lúc kích tình miên man, Xuyên gần như hiểu sắp đến giới hạn chịu đựng, chồm ngưới dậy với tay ngăn Hiệp lại:
- Anh… dừng lại… em sắp… chịu hết nổi rồi! – Chất giọng đã không còn trôi chảy nữa, phải vừa thở khó nhọc vừa nói.
Hiệp khẽ cười, cũng hiểu cần phải dừng lại nếu không sẽ mất vui. Hiệp ngồi dậy, cởi nốt chiếc quần của mình, lúc này “thằng em” của anh chàng cũng mừng rỡ vì được giải phóng. Xuyên bắt đầu dịu bớt kích thích, nhưng sự thản thốt ập tới, bởi ánh nhìn của cậu đang hướng về vị trí trọng tâm kia. Vật thể mà dùng từ “khủng” để hình dung có lẽ vẫn chưa đủ, không hiểu là cậu chàng đang sợ hãi hay… thèm muốn nữa…
- Sao mà nhìn chằm chằm vậy? Thấy của anh thế nào? – Hiệp đang thăm dò ý kiến khi thấy ánh nhìn nửa bất ngờ nửa lo sợ của Xuyên.
- Đúng là “anh nào em nấy”! – Cậu chàng không còn đủ sức nói nhiều, tất cả mọi nhận thức đang tập trung vào chỗ kia.
- Em có muốn “chào hỏi” nó một chút không? – Hiệp cảm thấy rất tự hào khi nghe câu nói đó.
Hiệp là đang hỏi, nhưng có vẻ là yêu cầu mong muốn nhiều hơn. Xuyên tất nhiên là một người rất hiểu chuyện, biết rõ đạo lý “có qua có lại” là thế nào, huống chi thật sự là cậu cũng muốn!^^ Cậu chàng chầm chậm với tay mình tới vật thể sừng sửng kia, dù là bản thân cũng có, nhưng Xuyên vẫn thấy hồi hộp và run khi chạm vào “đồ” của người khác, huống chi nó lại khác xa “một trời một vực” với mình, kích cỡ khiến cậu vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Xuyên cũng làm động tác như Hiệp đã làm với mình lúc nãy, nhưng hơi thiếu chuyên nghiệp và e ngại hơn. Cảm giác nóng ấm và cương cứng từ vật thể đó truyền vào lòng bàn tay, khiến cậu càng thêm hứng thú. Xuyên bắt đầu can đảm chủ động hơn, xích tới gần Hiệp, tay kia vuốt ve bộ ngực và cơ bụng rắn rỏi của anh. Ánh mắt Hiệp lúc này cũng bắt đầu đờ đẫn, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Biết rõ điều Hiệp mong chờ, Xuyên xoay người đẩy Hiệp nằm xuống, anh chàng hiểu ý làm theo. Vì “đứa em” của Hiệp quá khủng và dài, nên Xuyên không thể “bao trọn gói” như Hiệp làm với cậu được. Sau khi khởi động xung quanh, thoáng thấy nét mặt nóng vội mong chờ của Hiệp đã gần lên đỉnh điểm, Xuyên cũng không dám câu giờ thêm, thực hành ngay bài học vừa mới được trải nghiệm. Dù động tác có phần vụng về, nhưng cũng đủ để Hiệp bay lên chín tầng mây bởi niềm hân hoan và hạnh phúc tột độ khi được người mình yêu làm chuyện đó cho mình, vẫn ướt át và đầy mê đắm…
Tiếng gầm gừ thở gấp của Hiệp mỗi lúc một dồn dập, anh chàng ngồi nhổm dậy, nâng đầu Xuyên lên hôn lấy cậu đắm say, như thay lời cám ơn cho sự sung sướng cậu ban tặng. Hiệp bắt đầu làm thao tác cuối trước khi vào trận, xoay người Xuyên nằm sấp xuống, kéo mông lên cao, dùng lưỡi liếm vào khe nhỏ mềm mại. Xuyên tiếp tục rơi vào cõi thiên bồng, sự kích thích từ đầu lưỡi truyền đến phía sau khiến cả người cậu rung lên, tê buốt tứ chi, tiếng rên lại cất vang, mang theo chút tà mị của trời đêm nóng rát. Hiệp dừng động tác lại, chồm người lấy tuýp dầu đổ ra ngón tay, sau đó bôi lên nơi khe nhỏ. Nơi được kích thích vốn đã mềm mại nay càng trở nên trơn tru hơn, Hiệp bắt đầu dùng ngón trỏ của mình đẩy sâu vào, khi đã quen dần lại tiếp tục thêm ngón thứ hai, nhịp độ ra vào đều đặn, vừa làm vừa nhìn vào biểu hiện của Xuyên. Cậu chàng vẫn rên nhè nhẹ, cảm giác bó sát trơn trượt thật sảng khoái.
Thấy đã đủ “áp phê”, Hiệp cũng dùng một ít dầu bôi lên “đứa nhỏ” của mình, làm trơn xung quanh đầu khất và khắp thân ngoài đến tận dưới gốc. Hiệp xoay người Xuyên lại, giơ cao hai chân lên rồi bảo cậu nắm lấy, cơ thể bắt đầu tiến đến gần. Xuyên hồi hộp chờ đợi, vật thể cương cứng kia đang từ tốn đi vào khe “hậu đạo” của mình... Xuyên không thể mường tượng nổi, nói đúng hơn là quá ngây thơ khi cho rằng đó chỉ là “sự đi vào” bình thường, sau khi đã trải qua vài kích thích đầy khoái cảm kia. Nhưng đến khi được đón nhận vật thể chính thức, cậu mới hiểu thế nào là “mất đi cái ngàn vàng”, nó vô cùng khó chịu và chật thít, như thể có một thứ gì đó cố gắng đi sâu vào nơi “ngoại bất nhập” từ trước đến giờ…
- Anh… em… đau quá!!! – Cảm giác rát bỏng lấn át, Xuyên buộc phải cất tiếng.
- Cố chịu một chút… sẽ qua nhanh thôi em! – Tiếng nói của Hiệp lúc này trở nên khàn đục, nhịp thở gấp gáp, ánh mắt cũng tối đen như vũ trụ vĩnh hằng.
Hiệp không thể dừng lại, đường chinh chiến đã vào đến một nửa rồi, huống chi cảm giác mang lại quá tuyệt vời như thế… Phải, chính xác! Dù nhìn thấy gương mặt đang nhăn nhó khổ sở vì chịu đựng của người tình bên dưới, anh chàng vẫn không thể dừng lại… Hiệp quyết định tiến vào thần tốc, không chần chừ nữa, vì càng kéo dài càng làm tăng cảm giác đau đớn ứ đọng trong Xuyên, thà rằng “đau một lần rồi thôi” sau đó mới đi đến sự sung sướng… Anh chàng dùng chút lực, đẩy thẳng vào, lút cáng, cả hai cùng nấc lên, một người vì sung sướng t