
hề đổi tư thế khi Thiên nói:
- Giao Nhật Phượng cho mày! Hai người cứ chia tay chia chân thoải mái nhé!
Cánh cửa phòng khép lại, Phượng bối rối nhìn quanh. Thế giới đã tách hẳn ra làm hai rạch ròi, riêng biệt, bên ngoài cánh cửa đang xảy ra việc gì Phượng chẳng cần quan tâm, cô chỉ biết trong căn phòng này cô đang có Nhã.
Bước đến đỡ Phượng ngồi xuống kề bên mình Nhã ngọt ngào:
- Nghe Thiên nói chân em đỡ nhiều rồi. Sao anh thấy vẫn còn hơi khập khễnh khi đi vậy?
Phượng im lặng nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn là đôi mắt sâu đến với đôi mi rậm cong từng theo cô vào biết bao cơn mộng chớ có gì khác đâu? Giọng Phượng chợt vỡ ra, cô không trả lời câu hỏi của Nhã, cô cũng không nói được những lời cô đã dự định, đã tính toán thuộc nằm lòng từ hai ngày nay.
Phượng sụt sùi gục đầu vào ngực anh:
- Anh… anh không bỏ em để về bên Canada luôn chứ?
Giọng Nhã lạnh tanh:
- Ai nói với em anh về bên luôn? Lại là Thiên phải không?
- Không! Anh ấy không có nói. Tại em lo nên mới hỏi…
- Anh có còn gì nữa đâu để em lo. Tán gia bại sản hết rồi! Anh trắng tay rồi Phượng à! Em quên anh đi! Quên anh đi!
Phượng bật khóc:
- Có bao giờ em cần cái tài sản của anh đâu. Sao anh nỡ nói như vậy. Khi anh thừa biết em yêu anh và cần có anh.
Nâng mặt cô lên, Nhã cười nhạt:
- Yêu anh và cần có anh. Thật ra em không yêu anh và cần có anh đến mức như em tưởng tượng đâu. Bằng chứng là suốt tuần lễ rồi, ngày nào Thiên không kề cận bên để xoa dầu xức thuốc cho em, không có anh, em vẫn ấm áp bên người khác mà!
- Anh hiểu lầm rồi! Từ hôm anh đến nhà em tới nay, em muốn gặp riêng anh để nói chuyện vô cùng nhưng chẳng làm sao gặp được. Hôm trước em tìm cách đưa Hoài Tú tới cũng là cách để gặp anh, rốt cuộc bị té một cái mất hồn, đã vậy còn thấy anh vui đùa với người ta.
Mở to mắt nhìn Nhã, Phượng lạc giọng:
- Anh sắp cưới Ánh Tiên phải không? Trả lời em đi!
Nhã phát một cử chỉ chán nản, anh ngã người nằm ra giường hai tay để sau ót, hai chân gác chéo vào nhau. Nhã mệt nhọc lên tiếng:
- Anh xin em để tâm hồn anh thư thái một chút, anh mệt mỏi và chán nản đến tận cùng em có hiểu không, sao lại hỏi những câu ngớ ngẫn như vậy?
- Rõ ràng hôm đó anh rất thân mật với người ta…
Nhã “hừ” giọng mũi, anh ngọt nhạt:
- Đúng là anh rất thân mật với người ta, nhưng chưa bao giờ anh tìm đến tận nhà để tặng kẹo chocolat đựng trong cái hộp bọc lụa hồng hình trái tim, dù anh thừa biết người ta rất thích được như vậy!
Xoay người Nhật Phượng lại đối diện với mình. Nhã lắc đầu nói:
- Kể ra Thiên cũng là tay đáo để, anh ta như một phù thủy biến hóa đủ trò. Anh thấy em càng ngày càng tin Thiên hơn là tin anh. Nghĩ cũng lạ! Hôm trước anh có dịp đi Đà Lạt chung với bác Mẫn Quyên và Tường Vân. Thiên cũng rêu rao là anh theo tán tỉnh bà bác sĩ từng là nhân tình bị hắn bỏ. Thật oan cho anh, lần đó anh lên Đà Lạt để tham quan một số cơ sở gia đình ở Đức Trọng nuôi trai lấy ngọc, chớ anh có cà kê theo tán bà bác sĩ khoa sản ấy đâu mà cũng mang tiếng. Có thể là do Thiên ghen, dù anh ta từ lâu rồi không hề quan tâm đến Tường Vân. Nhưng lần ấy, Thiên muốn gì khi tung tin anh sắp cưới Ánh Tiên với em?
Nhỏm đầu lên sát mặt Phượng, Nhã thì thầm:
- Có phải anh ta muốn có được em không Phượng?
- … không… không phải đâu!
Kéo Nhật Phượng xuống nằm kế bên mình, anh hơi gắt gỏng:
- Lại còn bênh vực hắn hả con nai Bambi của anh.
Nhật Phượng gượng ngồi dậy nhưng Nhã đã kềm cô lại và kéo cô sát vào mình, mắt anh như vừa chan chứa yêu thương, lại như vừa xót xa thương hại. Phượng tưởng mình chết đuối trong ắnh mắt rực lửa đắm say ấy, cô bị chế ngự hoàn toàn bởi nụ hôn của Nhã.
Sau một thoáng mơ màng, Phượng hốt hoảng đẩy anh ra. Nhã tủm tỉm cười, nụ cười hơi nhếch môi khó hiểu của anh làm cô bừng bừng tự ái, Phượng chống tay ngồi dậy, giọng gấp rút:
- Anh đã từng yêu chị Thu cho đến tận bây giờ, vậy tại sao anh lại yêu được cả em lẫn chị Uyên?
Mặt Nhã cứng ngắc như sáp. Anh từ tốn đáp:
- Đúng là hồi đó anh có để ý Nhật Thu nhưng cô ấy đâu hề yêu anh, rung động đầu đời bây giờ được anh xếp vào góc dành riêng cho chuyện cổ tích rồi, nó như một kỷ niệm đẹp của thời mười tám, đôi mươi. Anh không phủ nhận là chính từ chút tình lãng đãng ngày xưa này mà anh đã nhanh chóng yêu em, nhưng anh yêu như vậy xét ra có gì đâu là quấy, chỉ có kẻ nào phao lên rằng anh yêu Nhật Uyên một lúc với yêu em mới là bậy ba.
Dứt lời Nhã lại nằm lăn ra giường, sức nặng của cơ thể anh làm chiếc giường trải nệm mút có lò so nhún suống. Phượng ngồi chống tay chông chênh nên té ập vào Nhã. Anh ôm lấy cô chặt cứng:
- Suốt một tuần anh đi vắng. Thiên đã đầu độc em bằng những câu chuyện nhảm nhí ấy phải không? Hắn ta lợi dụng vài lần Uyên tới đây để cố tình chia rẻ em với anh, và em với Nhật Uyên. Vậy sao em