Disneyland 1972 Love the old s
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324004

Bình chọn: 9.00/10/400 lượt.

tư” anh quá sức.

Nhật Phượng ấm ức đẩy Thiên ra:

- Anh hả hê khi thấy người khác đau khổ vì mình lắm phải không?

- Không phải. Anh hạnh phúc vì biết mình được yêu. Cái hạnh phúc ấy hơi khác và ích kỷ thật. Nhưng nhờ đó anh biết chắc rằng em đã yêu anh thật tình.

Nâng gương mặt còn nhòe nhoẹt nước mắt lên, Thiên âu yếm:

- Em đừng giận anh nghe Phượng!

- Giận! Em sẽ giận anh suốt đời, vì anh không tin em, không tin cả bản thân mình nữa. Nếu trời chưa giông gió anh còn thử em bao lâu nữa cho hả lòng… ác của anh?

Thiên cười cười:

- Vợ anh nói là nói vậy thôi, chớ anh biết mấy hôm anh không kề bên, người ta phải lấy áo của anh mặc vào cho gối ôm, rồi ôm nó cho có hơi, cái khăn tắm của anh thì người ta trải lên giường cho ấm…

Nhật Phượng xấu hổ:

- Tại khăn, áo anh vứt đầy giường bừa bãi quá người ta dẹp chứ bộ.

- Sao người ta không vứt ba thứ bừa bãi đó xuống gầm giường vừa gọn, vừa nhanh kia?

Nhật Phượng nũng nịu:

- Bây giờ em vứt hết xuống sàn, còn anh thì đi lên lầu hai mà ngủ. Hổm rày em nằm một mình rộng rãi, thoải mái quen rồi.

Thiên xụ mặt:

- Em nói thật đấy chứ?

Cong môi lên thật dễ ghét, Phượng gật đầu:

- Thật! Để anh tưởng anh có giá lắm.

- Tốt. Vậy anh lại đi.

Vừa nói Thiên vừa hững hờ bước khỏi giường. Anh mới ra tới cửa phòng, chớp lại rạch róc rách ngang trên trời trông thật dễ sợ.

Nhật Phượng hét lên thất thanh:

- Thiên ơi!

Thiên phì cười quay vội trở vào. Nhật Phượng dang tay ôm chầm lấy chồng.

Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, sấm chớp vẫn rền vang, nhưng với cô, mọi thứ ấy không còn đáng sợ nữa.

Nhật Phượng sững sờ nhìn người đang ngồi trong phòng khách. Bên tai cô giọng bà Mẫn Quyên vang lên lạ lùng:

- Sao? Cháu thấy sao? Dì chọn dâu, cưới vợ cho thằng Thiên được chứ?

Nhật Phượng chẳng cảm thấy gì cả. Tiếng nhạc không lời, những tia nắng quay nhảy múa, tất cả đều tan biến bỏ lại cô đứng trơ như bức tượng vô tri nhìn trừng trừng một bức tượng khác. Bức tượng ấy đang chậm chạp lên tiếng:

- Thiên là người hạnh phúc và may mắn nhất trên đời này. Lời cháu nói không ngoa chút nào đâu dì Quyên. Nhật Phượng rất tốt!

Câu nhận xét thản nhiên đến lạnh lùng. Lấy lại bình tĩnh sau cái choáng ban đầu, Nhật Phượng khách sáo hỏi:

- Anh Nhã vừa về…

- Vâng tôi vừa tới sân bay cách đây ba mươi phút.

Bà Mẫn Quyên đột ngột hỏi:

- Sao dì không nhận được điện báo tin của cháu hay thằng Trúc gì hết vậy?

Nhã mỉm cười, nụ cười của anh vẫn quyến rũ và duyên dáng, dễ say lòng người như hồi nào.

- Từ khi cơ sở ngọc trai của cháu cháy ra tro đến nay, cháu và anh Trúc không còn qua lại làm ăn nữa, nên việc cháu về lại Việt Nam, ảnh cũng không biết. Hy vọng dì vẫn cho cháu trọ ở tầng hai như trước đây.

Nhật Phượng hồi hộp nhìn đôi tay mình, lòng cô mâu thuẫn ngập tràn. Cô vừa muốn bà Quyên viện một lý do nào đó để từ chối lời đề nghị của Nhã, cô vừa mong bà đồng ý cho anh ở lại đây, giữa lúc Thiên đang đi tham quan ở Singapore…

- Nhà này bao giờ cũng hiếu khách. Nhất là khách phương xa. Hơn nữa ngày còn đi học cháu lại là bạn thằng Thiên, lớn lên viễn du xa xứ cháu lại là chỗ làm ăn với thằng Trúc anh hai nó, làm sao dì lại khép cửa nhà được chứ. Có điều ở đây tiện nghi không được đầy đủ như ở khách sạn, sợ thanh niên trai tráng lịch lãm như cháu chê thôi.

Nhã nhẹ nhàng:

- Dì nói như vậy là oan cho cháu. Ở đây cháu thấy như mình đang ở nhà ấm cúng thân mật.

Hơi chồm người về phía trước, Nhã trầm gịong xuống:

- Cháu biết thế nào dì cũng rầy… cháu sao bày đặt, nhưng cháu có quà cho dì và mọi người trong nhà.

Bà Quyên xua tay:

- Đúng là bày đặt, cơ sở làm ăn cháy ra tro, tiền bạc còn được bao nhiêu đâu mà quà với cáp.

Nhật Phượng bắt gặp cái nhìn của Nhã, cô liền lánh đi khi anh nói bằng cái giọng ngọt ngào nhất:

- Có đáng là bao so với tình cảm gia đình đã dành cho cháu.

Nhã lại mỉm cười, một nụ cười khó hiểu:

- Đời cháu luôn gặp bất ngờ và may mắn. Đôi lúc cháu tưởng mình lâm vào bế tắc, tuyệt vọng, nhưng không ngờ số mệnh lại hé mở cho cháu con đường tiến thân khác. Dì Quyên và Nhật Phượng biết không, cái cơ sở sản xuất ngọc trai của cháu ở bển đã sắp phá sản, nếu đem phát mai chắc không lấy được một phần ba vốn liếng. Khi nó bị cháy sạch cháu thấy mình mất luôn cả phần ít ỏi đó. Có ai ngờ…

Thấy Nhã ngập ngừng, bà Quyên sốt ruột:

- Chuyện gì hả Nhã?

- Dạ cơ sở này trước kia cháu có bảo hiểm. Nên cháu được nhận tiền đền bù.

Bà Quyên kêu lên:

- May quá! Vậy có được nhiều không?

Nhã đáp không chút lưỡng lự:

- Nhiều hơn số vốn cháu bỏ ra ban đầu.

Bà Quyên ngạc nhiên:

- Ồ! Vậy sao? Lạ quá ha. Vậy là cháu có thể bắt đầu một cuộc làm ăn mới rồi.

-