
ười ôm cậu vào lòng, cố ý đẩy đầu cậu áp váo ngực anh.
- Ưm....
Tiếng rên nhỏ của cậu. Anh mỉm cười :
- Ấm hơn không?
- Ừ.
- Hôm nay cậu không đi làm à?
- Không! Tuyết dày quá, không thể ra ngoài được.
Anh kéo cậu vào sát người anh hơn một chút.
- Vậy sáng nay cậu muốn ăn gì?
Cậu im lặng, được một hồi, cậu tiếp tục co người trong lòng anh :
- Lạnh quá! Lười bước xuống giường.
Anh phì cười, rồi cúi xuồng hôn nhẹ lên môi cậu, nhưng cậu đã chủ động níu kéo môi anh bằng cách thọc lưỡi mình vào miệng anh và tấn công lưỡi anh. Anh phải mất một hồi lâu mới dứt ra khỏi cậu được, anh nằm đè lên người cậu :
- Cậu có biết là mình đang khiêu khích tôi không? Để tôi cho cậu biết hậu quả nhé.
Anh lại cúi xuống, mân mê bờ môi mềm mại của cậu. Anh để lưỡi mình nằm trong miệng cậu, anh muốn trả thù cũng như đáp lại cậu.Cậu cũng dùng nhiệt huyế của mình để đáp lại nụ hông nồng nàn của anh. Hơi ấm lại quay trở về với cả hai. Anh thì thầm vào tai cậu :
- Cái này coi như câu trả lời cho tối qua nhé! Hai lần trước không tính.
Cậu vòng tay qua vai anh, kéo người anh sát vào người cậu. Trời hôm nay hứa hẹn sẽ rất lạnh, nhưng không biết với hai người đó thì như thế nào.
- Đại ca, có điện thoại gọi từ Hồng Kông sang.
Gia Thành đặt ly cà phê xuống :
- Nối máy cho tôi. Cậu cũng ra ngoài đi.
- Dạ.
Đợi cánh của phòng đóng lại, Gia Thành nhấc máy lên :
- Thế nào rồi?Huh?!? Vậy à? Tiến triển hơn ngoài mong đợi đó.Cứ tiến hành kế hoạch thứ hai đi, đã tới lúc tôi bay vể Hồng Kông rồi.
Anh đặt máy điện thoại xuống, tiện tay vớ khung ảnh đặt trên bàn làm việc, hình chụp anh và cậu lúc cậu mới sang Hồng Kông. Anh để ngón tay mình vuốt ve ảnh của cậu.
- Em sắp trở vể bên cạnh anh rồi, Ngọc Lâm ạ.
Mấy ngày qua sống chung với anh, cậu cảm thấy rất vui. Cậu không biết cảm giác này gọi là gì, nhưng thật sự nó khiến cậu phải mỉm cười một mình thường xuyên, phải nghĩ tới anh mọi lúc mọi nơi. Cậu bây giờ giống như một người vợ hiền, ngoan ngoãn ờ nhà nấu cơm chờ anh về.
"CẠCH!" - Cậu xoay người lại, thì ra cậu vừa để tuột cây dao khỏi túi trong lúc cất cái nồi lên kệ. Cậu cúi xuống nhặt nó lên, cậu chưa vội cho nó vào túi ngay. Cây dao thật là đẹp. Nó là quà tặng từ anh.
"Cho cậu nè."
" Huh?!? Làm gì? "
"Để cậu có thể tự bảo vệ mình lúc không có tôi bên cạnh. Nó sẽ thay tôi, trờ thành Thần Hộ Mệnh cho cậu."
Cậu lại nhớ tới anh nữa rồi. Lúc nào nghĩ tới anh, cậu cũng cảm thấy rất sung sướng. Cậu cho cây dao vào túi, cạnh mấy cây dao mổ mà lúc nào cậu cũng mang theo bên người, để có thể cứu anh lúc cần thiết.
"Kinh...Kong...."
Cậu chạy vội ra mở cửa :
- Hoàng Long! Anh về rồi à! Ơ....anh......
Gia thành xoa đầu cậu :
- Sao vậy? Thất vọng vì người bấm chuông là anh à? Ai ya, em tính không mời anh vào trong thật sao?
Cậu tỏ ra lúng túng :
- Ah, anh vào đi.
Anh phì cười :
- Chỉ định trêu em một chút thôi. Ngọc Lâm à, chúng ta có thể ra ngoài ăn cái gì đó và nói chuyện với nhau không?
- Dạ?
- Sẽ nhanh thôi, anh hứa là em được thả về sớm với cậu ấy.
Cậu đỏ mặt. Gia Thành hối thúc :
- Đi thôi! Anh biết có một nhà hàng Nhật mới mở ngon lắm. Sao em còn đứng đó?
- Ơ....em vào trong nhà lấy áo khoát đã.
- Ừ, nhanh nhé!
Thật ra công việc chính không phải là áo khoát, mà là ghi lại một mảnh giấy nhắn với anh là cậu ra ngoài cùng Gia Thành. Cậu lo anh sẽ hốt hoảng đi tìm cậu.
Cậu đi chưa được 10 phút thì anh quay trở về. Anh khép cánh cửa sau lưng lại và cất tiếng gọi :
- Ngọc Lâm! Tôi về rồi đây. Ngọc Lâm?
Không có tiếng trả lời. Anh nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn, nét chữ của cậu. Anh quăng mạnh chiếc áo khoát lông lên ghế Salong, có hơi thất vọng một chút. Anh đã cố tranh thủ về nhà thật nhanh để được ôm cậu, vậy mà bây giờ chỉ có mỗi mình anh ờ nhà. Anh vớ tay lấy romote bật tivi, lại mấy cái tin nhảm nhí như : một người đàn ông vừa chinh phục đỉnh núi Tuyết cao nhât thế giới, một thằng bé có thể chơi với Bò Cạp mà không hề sợ hãi, nhãn hiệu thời trang vừa tung ra mẫu sản phẩm mới nhất cho mùa đông năm nay.....nhửng thứ đó không làm cho anh bớt chán nản chút nào.
"Kinh....Kong...."
Anh chạy nhanh ra cửa.
- Ngọc Lâm!
Một người đàn ông mỉm cười :
- Tôi canh cậu ấy đi rồi mới tới tìm cậu đó.
Anh lặng người :
- Tứ Giáo Đầu......
- Ra ngoài nói chuyện sẽ đỡ phiền phức hơn, phòng trường hợp Tô Ngọc Lâm quay về nữa chứ.
Trong khi đó thì tại nhà hàng Hanayuki, Gia Thành đang cố gắng thuyết phục cậu ăn thử món Sushi :
- Ngon lắm! Em không thử à?
Cậu lắc đầu. Cậu muốn về nhà hơn là ăn thử món này.
- À....anh có chuyện gì muốn nói với em?
Gia T