XtGem Forum catalog
My Love

My Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322745

Bình chọn: 8.5.00/10/274 lượt.

Tôi vừa ờ chỗ Tô Ngọc Lâm về, tôi tới giết cậu ấy.

Bàn tay anh túm chặt cổ áo của Quất Chi, anh gầm gừ :

- Đừng có làm cái gì ngu ngốc! Nếu cậu ấy bị mất một cọng tóc, tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.

Quất Chi bật cười :

- Anh vẫn còn quan tâm đến cậu ta như thế à? Anh cứ yên tâm, tôi vẫn chưa chạm gì được tới cậu ta đâu. Tô Gia Thành đã phái một cao thủ theo bảo vệ cậu ta, tôi bị thương đây này. Nhưng mà.....anh và cậu ta thật giống nhau, đều là những cái xác không hồn.

Anh mở to mắt nhìn Quất Chi. Cô nói tiếp :

- Nếu anh thật sự yêu cậu ta thì nên đi tìm cậu ta chứ, phải không?

Anh chạy ra ngoài, Quất Chi nhìn theo :

- Cần phải làm cho anh tỉnh táo hơn một chút, mặc dù sẽ nguy hiểm đấy. Rồi anh sẽ chỉ còn có tôi thôi, Hoàng Long ạ.

2 năm sau, Hong Kong, ngày 13 tháng 1 năm 2002, 9h tối.

- Cứ ngỡ là anh không tới chứ!

Gia Thành kéo ghế ngồi xuống :

- Tới chứ! Người của Thanh Long Đảng hẹn, làm sao tôi dám không tới. Có chuyện gì cần nói à?

Người đàn ông gác tay lên bàn.

- Về vụ mấy sòng bạc của chúng tôi ở Ma Cao.

Gia Thành nhìn đi chỗ khác :

- Vậy thì không cần nói nữa. Cái này vốn không phải lỗi của tôi. Nếu có trách thì trách cách hành xử của mấy người kìa.

- Ra đời làm ăn, mình sống cũng phải để cho người ta sống chứ.

- Không có gì để bàn hết! Tôi xin phép cáo từ.

Ngay khi anh vừa đứng lên, từ bốn phía đã xuất hiện rất nhiều người với mấy họng súng nhắm vào đầu anh.

- Anh ngây thơ thật đó. Anh không nghĩ là mình sẽ không toàn mạng trở ra nếu cuộc thương thuyết này không thành công sao?

Gia Thành mỉm cười :

- Có chứ! Cho nên tới mới mang một thuộc hạ theo.

- Chỉ dựa vào một người à? Anh coi thường Thanh Long Đảng quá đấy. Ra tay!

"PHẬP!PHẬP!PHẬP....."

Vang lên cùng một lúc và tất cả đều đáng rơi vũ khí của mình để lo cho vết thương ờ tay. Người đàn ông lo sợ lùi về sau.

- Thế nào? Không tệ chứ? À, đáng lý ra tôi phải giết ông, nhưng xét thấy mạng ông cũng chẳng đáng giá xu nào cho nên không muốn tốn công. Hãy quay về bảo với họ, lần sau có muốn làm như vậy nữa thì nên cử những người giỏi hơn. Chúng ta đi thôi.

Hia người lặng lẽ bước đi, để lại đằng sau là cái nhìn bàng hoàng của những kẻ thất bại.

- Em làm tốt lắm, Ngọc Lâm ạ.

Gia Thành nhìn sang cậu. Từ khi rời khỏi chỗ này, cậu đã thay đổi khá nhiầu, cậu đi theo làm việc cho anh trai, cậu muốn trờ nên mạnh mẽ hơn.

- Em sao vậy?

Cậu không trả lời. Hong Kong có quá nhiều kí ức đối với cậu. Cậu đã không muốn quay về đây, nhưng Gia Thành cứ ép cậu phải theo cùng. Chắc anh ấy muốn cậu phải đối mặt với quá khứ.

- Ừ, lâu lắm không về nhà rồi, em về thăm nhà đi.

Gia Thành cởi chiếc áo lông thú choàng vào người cậu :

- Cứ đi đi. Anh về một mình được rồi. Nhưng nhớ là về sớm nhé.

Anh đang lang thang trên đường phố để tìm cậu. Cậu cũng giống như anh bây giờ, đều mong chờ một phép lạ cho thời gian quay trở ngược, để có thể sửa chữa những lỗi lầm. Vậy thì tại sao người tạo ra phép lạ ấy lại không phải anh và cậu? Như vậy không phải tốt hơn sao? Anh và cậu sẽ ngồi vào bàn nói chuyện với nhau. Anh sẽ giải thích với cậu, anh đúng là đã không chân thật với vậu từ lúc bắt đầu, nhưng không có nghĩa là bây giờ và sau này, anh không yêu cậu. Đúng vậy, anh đã yêu cậu. Anh yêu cậu thật lòng và chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ vì cậu. Như vậy đáng để giải thích chứ? Đáng để kéo cậu quay về với anh chứ?

Không biết tình yêu là gì, nhưng nó khiến cho con người ta đau khỏ tột cùng, và cũng sung sướng không thẻ tả nữa. Yêu một người cùng phái, cái đó có đáng đuọc công nhận hay không? Chỉ có Thượng Đế mới có thể trả lời được. Nhưng anh cũng là một thằng ngốc. Hơn ai hết, anh biết mối quan hệ của anh và cậu sẽ không có kết quả. Anh biết, biết chứ. Vậy có ai đó có thể làm cho anh không yêu cậu được không? Ai cũng được, chỉ cần giúp anh không nghĩ tới cậu, không nhớ tới cậu là đủ rồi. Bởi vì anh không mang đến cho cậu hạnh phúc, khôn làm cho cậu cảm thấy được che chở, cho nên cơ bản mà nói, anh không đủ tư cách yêu cậu.

Một dáng người quen thuộc lướt qua mắt anh. Là cậu, anh chắc như thế. Sao cậu đi nhanh thế nhỉ? Hay là cậu đã nhìn thấy anh và đang cố gắng tìm cách lẫn tránh anh? Anh không cho phép cậu phủi bỏ mọi thứ như thế. Cậu cần phải hiểu được suy nghĩ và cảm nhận của anh.

- Ngọc Lâm!

Cậu đã chịu dừng lại. Chỉ có anh với cậu ờ đây, kể ra cũng là một nới lý tưởng để nói chuyện. Anh tiến đến gần, vòng tay qua eo cậu từ sau lưng :

- Tôi đang đi tìm cậu. Tôi muốn giải thích. Cho tôi 1 phút thôi, được không? Chỉ để nói với cậu rằng tôi thật sự rất yêu cậu.

"PHẬP!"

Máu bắt đầu chảy ra cùng lúc với cây dao cắm vào bụng anh. Anh giữ viết thương bằng bàn tay run rẫy :

- Ngọc Lâm.....cậu.....

Không phải là cậ