My Love

My Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

còn tệ hơn nữa chứ. Cậu không phải là con người mạnh mẽ. Đúng...cậu đã khóc. Còn tệ hơn Matsuki lúc này.

- Anh không sao chứ?

Lịa im lặng...ngày trước như vậy, cậu cứ muốn chết đi cho xong. Nhưng có một người đã níu giữ cậu lại, một người đã cho cậu một cuộc sống khác.

- Nghe tôi, quên cô gái ấy đi. Sao anh không thử tìm cho mình một niềm tin khác nhỉ?

Matsuki gục mặt vào vai cậu và khóc. Cậu hiểu...ước gì ngày đó cũng có ai khuyên cậu như vậy, có ai đó cho cậu khóc thì hay biết mấy. Cậu vỗ nhẹ vào lưng hắn :

- Cứ như vậy đi...ông anh bị thất tình...

Mặt trời đang lên cao dần, nắng mỗi lúc một gắt gao hơn. Tự nhiên cậu nghĩ tới anh. Lúc này anh đang làm gì nhỉ? Có quá lo lắng cho cậu không?

Thần Long Đảng, phòng dành cho thượng khách...

- Đừng cản tôi! Tôi phải đi tìm Ngọc Lâm và giết cái tên chết tiệt dám chạm vào cậu ấy.

Quất Chi thờ dái, rồi nói với những người đang giữ chặt anh :

- Đè tên khùng này xuống! Cần thiết thì trói lại và lấy giẻ nhét vào mồm luôn! Tốt! Như vậy đấy!

Anh cố gắng vùng vẫy và nói cái gì đó với Quất Chi. Nhưng thứ âm thanh duy nhất có thể được phát ra từ anh chỉ là mấy tiếng "Ưhmm...Ưhmm..." mà thôi. Quất Chi thở dài thêm một lần nữa :

- Cậu đang làm gì vậy, Tô Ngọc Lâm? Tới khi nào mới chịu quay về đây? Tôi sáp không chịu nổi Hoàng Long rồi đó. Ah, đánh cho hắn xỉu luôn đi! Mấy cái âm thanh này nghe chói tai quá.

Trong khi đó thì ờ một nơi khác, dưới tàn cây rậm rạp, cậu cũng đang suy nghĩ về mọi người.

- Long Đế!

Cậu ra hiệu để cuộc nói chuyện nhỏ hơn một chút. Matsuki đang dựa vào người cậu mà ngủ.

Cậu nhẹ ngàng đặt hắn xuống đất rồi đi ra cùng với Ngũ Long Sứ.

- Ngài làm như vậy là có ý gì? Ngài để cho mình ở thế bị động là sao?

Cậu nhìn về phía lớp bụi nhỏ đang bị gió cuốn lên :

- Tôi chưa sẵn sàng để gặp công chúa lúc này, thế thôi.

- Nhưng ngài đang làm cho các bạn của ngài lo lắng đấy.

- Vậy phải phiền cô nhắn với họ là tôi vẫn bình yên. Ngũ Long Sứ, tôi có thể yêu cầu chuyện này được không?

- Vâng, ngài cần gì, thưa Long Đế?

- Về chuyện của Matsuki...đừng cho người truy sát cậu ấy nữa. Cậu ấy là bạn của tôi.

- Huh?!?

- Cứ gán cho cậu ấy thân phận ấy. Được không?

Ngũ Long Sứ cúi đầu :

- Vâng, thưa Long Đế.

Cậu ngắm mặt trời đang dần xuống sau rặng mây. Trời đã về chiều rồi, lại một ngày nữa đi qua...

"Minako! Là em phải không Minako?"

"Anh đã biết quá nhiều thứ...anh phải chết thôi, Matsuki yêu dấu."

"ĐOÀNG!"

Matsuki giật mình tỉnh giấc. Hắn bất chợt nhận ra tất cả những gì vừa xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Minako không bắn hắn. Minako sẽ không giết Matsuki đâu, phải không? Vì sao? Vì cả hai người đều yêu thương nhau. Có ai lại muốn xuống tay giết người mình yêu chứ? Không...tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Minako không thể là người như thế được.

- Anh không sao chứ?

Nhìn sang bên cạnh, Tô Ngọc Lâm đang đứng đó nhìn hắn. Hắn khẽ nhíu mày. Từ khi hắn quyết định bắt cóc Tô Ngọc Lâm để trao đổi với tổ chức Thần Long Đảng đến giờ, hắn cứ luôn mơ thấy những chuyện kì quái như thế này, những giấc mơ chống lại hắn.

- Sao cậu không nhân cơ hội tôi lơ đãng để bỏ trốn?

Cậu tiến tới gần :

- Anh không bị bệnh chứ?

- Tránh xa tôi ra! Tôi ghét tay cậu chạm vào tôi.

Cậu đứng yên, thoáng bất ngờ vì thái độ của hắn, nhưng sau đó, miệng cậu lại giãn ra thành một nụ cười :

- Vậy tôi ra ngoài trước.

Cửa phòng đóng lại. Cậu dựa lưng vào cánh cửa gỗ cũ kĩ ẩm mùi mốc meo. Cậu tự nhiên cảm thấy có cái gì đó nhoi nhói ở ngực. Không phải vì nhìn thấy gương mặt thân quen đó khó chịu với cậu, mà là cậu vừa cuớp đi hạnh phúc duy nhất của một người. Tô Gia Thành vì cậu không có hạnh phúc, và bây giờ là Mtsuki. Có nên không khi thế gian này tốn tại một người chỉ toàn mang đến bất hạnh cho người khác?

Hắn không biết mình làm gì nữa. Tại sao hắn lại nổi giận với Tô Ngọc Lâm. Tô Ngọc Lâm có làm gì hắn đâu. Tại sao? Mặc kệ chuyện ấy. Điều làm hắn quan tâm nhất bây giờ là cuộc trao đổi ngày mai với Thần Long Đảng. Hắn muốn Minako quay về đây một cách yên bình...

Một ngày nữa bắt đầu cùng với những tia nắng mặt trời rựa rỡ. Trời sáng rồi...hắn bất giác nhận ra mình không hề ngủ chút nào từ đêm qua. Sao vậy? Có cái gì đó không ổn ở đây. Hắn mất ngủ vì ai? Hắn đang suy nghĩ cái gì? Một mớ hỗn độn.

Hắn mở cửa phòng bước ra. Cậu còn đang say ngủ trên ghế Salong. Hắn tự dưng cảm thấy vui vui vì chuyện này. Cậu ngủ trên ghế Salong. Chỗ này đáng lý phải là của hắn chứ. Cậu là con tin cao cấp mà hắn phải hết sức cẩn thận canh chừng, nhưng cảnh này hình như là cậu canh chừng hắn. Thay đổi hoàn cảnh à? Và hắn mỉm cười.

- Tôi ngủ trông buồn cười lắm à?

Hắn giật mình. Cậu đã thức giấc từ lúc nào nhỉ?

- Đem qua


Duck hunt