Lamborghini Huracán LP 610-4 t
My Love

My Love

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322465

Bình chọn: 7.5.00/10/246 lượt.

Vậy thì cứ theo ý cậu.

- Tốt lắm! - Cậu tỏ ra hài lòng vì anh không chồng lại lời cậu.

- À khoan! Đề nghị anh giao xâu chìa khóa "lậu" của anh cho tôi.

Anh xụi lơ :

- Cậu đang làm khổ tôi đó, cậu nhóc ạ.

- Có giao hay không?

Anh chán nản ném xâu chìa khóa về phía cậu. Cậu cười :

- Chúc ngủ ngon!

Cậu vào phòng và đóng sập cửa lại. Anh lầm bầm sau lưng cậu :

- Chỉ có cậu là ngủ ngon thôi.

Có cái gì đó không bình thường ở đây. Cậu khẽ hé mắt nhìn đồng hồ. Mới có 1h sáng thôi mà. Kì lạ thật! Sao cậu lại có cảm giác khó ngủ nhỉ? Đại loại là hơi chật chội và thời tiết dường như nóng lên một cách bất thường. Cậu nhớ là dự báo thời tiết không bảo nhiệt độ sẽ tăng lên lúc về đêm.

Cậu đưa tay vuốt ngược mái tóc đang che phủ đôi mắt, để nó không làm cho cậu cảm thấy nhột. Cậu tự hỏi không biết mình có đang bị sốt hay không. Bàn tay đưa lên trán cậu để theo dõi thân nhiệt. Cậu nhíu mày vì cậu hoài toàn không cảm thấy tahn6 nhiệt của mình, mà đùng hơn là tay cậu đâu có đang đặt ờ trán, nó ở ngay bên đây, cạnh bàn tay vừa vuốt tóc của cậu mà. Ủa?!? Không lẽ cậu đang nằm mơ.

- Trán cậu hơi nóng đó. Cậu bị bệnh à?

Cậu nhìn ra sau lưng mình.

- Á........

Cậu bật dậy thật nhanh. Anh ta đang nằm kế bên cậu và đương nhiên bàn tay vừa rồi là của anh.

- Anh....anh làm sao lại ở đây?

Anh giơ cao chùm chìa khóa lên :

- Thứ này tôi vớ được ở gần tủ điện thoại. Cậu lại sơ suất nữa rồi. Đây là chìa khóa chính của cậu.

Cậu tức giận rời khỏi giường, nhưng anh đã kéo cậu ngã trở lại vào vị trí cũ :

- Cậu tính đi đâu giờ này?

- Ra phòng khách! - Cậu không muồn ngồi dậy trả lời anh.

- Nhưng đâu có cái giường nào ngoài đó đâu.

- Còn cái Salong! Anh thích thì cứ ngủ ờ đây, và để cho tôi yên!

Cậu voii65 vã đi ra ngoài, anh nhìn theo, rồi nằm xuống giường và mỉm cười :

- Cậu đang quan trọng hóa mọi chuyện đấy, Thiên Sứ Cánh Trắng ạ.

Anh nhắm mắt lại và cố bảo mình ngủ một giấc, nhưng mãi vẫn không tài nào mơ mộng đuợc. Anh đừng dậy và vớ tay lấy cái mền, bước ra phòng khách.

Cậu đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế Salong. Hình như không có anh quấy rối, giấc ngủ của cậu rất yên bình. Anh ngồi xuống đất cạnh cậu, kéo mấy sợi tóc đang rũ xuống trán cậu lên và đắp cái mền anh đã mang ra cho cậu. Anh ngồi đó là lặng nhìn cậu. Anh cứ cuời một mình. Anh thích thấy cậu lúc này, một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp. Anh thì thầm vào tai cậu :

- Ngủ ngon nhé, Thiên Thần của tôi.

Mấy tia sáng rọi qua phòng khách đã đánh thức cậu dậy vào sáng hôm sau. Cậu từ từ nhỏm dậy, cái mền làm cậu khó chịu. Cậu đương nhiên không ngu đến nỗi nghĩ rằng nó tự bay đến với cậu. Cậu xé mảnh giấy dán trên đó ra.

"Cậu ngủ suớng lắm phải không? Tôi quan sát cậu cả đêm mà chằng thấy cậu giật mình tỉnh giấc phút nào. Cứ yên tâm mà ăn sáng nhé, tôi nấu sẵn cho cậu rồi đó. Ah, tôi có một chút chuyện cần giải quyết nên sẽ không tới ngủ với cậu vài hôm. Cậu đừng có chờ tôi, cũng đừng có nhớ nhung tới mức mất ngủ. Tôi hứa sẽ quay trờ lại nhanh thôi."

Cậu nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bất giác hét lên :

- ANH TỐT NHẤT LÀ ĐI LUÔN ĐI, ĐỪNG CÓ TRỞ LẠI! AI MÀ THÈM NHỚ NHYUNG ANH TỚI MỨC MẤT NGỦ CHỨ? ĐỪNG CÓ MÀ ẢO TƯỞNG!

Cách đó không xa, anh đã nghe không sót một chữ nào. Anh mỉm cười :

- Nhưng tôi sẽ nhớ cậu như thế đó, bác sĩ Tô à.

Đã gần 1 tuần lễ từ sau cái ngày hôm đó, kể ra thì suốt một tuần qua, cậu đã rất yên lành sống-một cuộc-sống-bình-thường. Để đề phòng anh quay lại và đột nhập vào nhà, cậu đã cho thợ tới thay toàn bộ ổ khóa tronh nhà. Cậu tự tin rằng phải là người có thể đi xuyên qua cửa, anh mới có thể vào nhà cậu đuợc.

Cậu hít một hơi thật sâu, không khí về đêm hơi se lạnh một chút, nhưng đuợc cái là rất trong lành và yên tĩnh. Cậu thích khí trời lập đông thế này. Cậu vui vẻ đi về nhà, không hề hay biết là có một mối nguy hiễm đang rình rập sau lưng cậu. Trong bóng tối, một góc tưởng cách đó không xa, có một bóng đen đang hết sức nhẹ nhàng giơ khẩu súng lên, hắn đang nhắm vào cậu.

"ĐOÀNG!" - Cậu hoảng hồn quay ra sau lưng, có một nguời đang nằm dài trên mặt đất, bên cạnh máu và một khẩu súng. Anh ta vừa mới bị bắn. Cậu vội vàng chạy lại gần :

- Anh không sao chứ?

- Tránh xa hắn ra, Ngọc Lâm!

Có một tiếng nói đã ngăn cậu lại. Anh ta xuất hiện với một khẩu súng cón nguyên mùi khét của thuốc súng trên tay.

- Anh.....anh vừa bắn nguời này à?

- Chỉ để bảo vệ cậu thôi! Chạy khỏi đây mau.

Vừa dứt lời, anh ta đã cầm tay cậu kéo đi thật nhanh, cậu vẫn còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cậu đang bỏ chạy theo lời của anh ta. Dù sao thì cậu cũng không muốn rắc rồi với cảnh sát.

Anh ta buông người trên chiếc ghế Salong rồi thở mạnh :

- May cho cậu mà tôi tới kịp.