
g sao…yên tâm đi – hắn nhào người lên, đưa hai tay giữ chặt lấy thân thể nó.
Không
biết giọng nói của hắn nghe như thế nào chứ sau khi nói mấy câu đó, nó
yên lành ngủ tiếp, chờ một lúc lâu thấy nó thở đều đểu Tùng Lân lặng lẽ
rút tay ra, định đi ra ngoài.
-Chỉ lần này thôi, nốt hôm nay thôi. Hãy để cho tôi được cầm tay cậu, rồi sáng mai mình sẽ không còn gặp
nhau nữa nhé. Cậu hãy quay lại bên cạnh người con gái đang chờ cậu nhé,
quên tôi đi, với tôi như thế là quá đủ rồi. Cám ơn cậu đã dành tình cảm
của mình cho tôi, đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy hạnh phúc nhất
trong đời mình, tôi nói thật đấy. Mình nên kết thúc tại đây thôi, đến
đây là hết rồi, người ta đã đợi cậu rất lâu rồi, phải vậy không? Tôi
giám chắc điều đó khi thấy ánh mắt cô gái đó nhìn cậu. Cậu sẽ hạnh phúc
mà phải không?
Nó nói xong thì buông tay hắn ra, thả mình vào giấc ngủ bình yên, Nó biết nó không thể nứu kéo người con trai này, người
con trai nó yêu thương, người mà nó luôn mong cho có được hạnh phúc. Nó
sắp chết rồi, nên để người ta tìm lấy hạnh phúc riêng của mình, bên
người con gái đẹp, người con gái mà yêu người ta hơn cả bản thân mình.
Tuy hôm nay là lần đầu tiên nó gặp người đó nhưng trong sâu thẳm con tim nó đã cảm nhận được điều này.
Hắn đứng sững người, không tin vào những gì mình vừa nghe được, không nói được câu nào…
Tùng Lâm vẫn đững như trời trồng mặc dù nó đã ngủ từ bao giờ, hắn thẫn thở
nhìn vào khoảng không vô định, trong lòng cảm thấy trống trải, bất an.
Hắn không muốn chấp nhận sự thật này, không muốn mà cũng không thể. Hắn
biết rằng, như thế là nó đã quyết định, và chắc chắn nó sẽ không thay
đổi quyết định của mình, hắn qúa hiểu tính cách của Khang Vĩ mà. Mệt
mỏi, buồn bã hắn lặng lẽ nhìn Khang Vĩ một lần rồi quay ra.
Hôm
sau, khi tỉnh dậy, bước ra ngoài, Tiểu Long thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường. Thật ra mọi người ở đây chỉ có chị Khả Chi và bà
Lan còn những người khác vẫn bình thường. Vốn là một người nhạy cảm nên
chỉ cần có thay đổi nhỏ về xử sự của ai đó cũng đủ cho cậu nhận thấy
được. Khổ nỗi cậu không thể nhớ được chuyện gì đã sảy ra.
-Cô Lan, lấy dùm tôi cốc nước.
Không nói, không rằng, bà Lan bê lại cho cậu một cốc nước rồi đi thẳng. Lúc
này đây bà không muốn nhìn vào khuân mặt kia chút nào, nhưng vì chị hai
đã dặn bà không được để mọi người biết chuyện đã sảy ra đêm trước và
cũng không nên làm cho cậu khó xử vì cậu là con trai bạn thân của ba,
hơn nữa hôm trước cậu say nên cũng không nên nhắc lại làm gì.
-Cô Lan, cô làm sao vậy, người cô toàn…
Cậu nói với theo khi thấy bà có ý định bỏ đi. Tuy nhiên chưa để cậu nói hết câu bà đã lên tiếng chặn lại.
-Cám ơn, nhờ được anh quan tâm.
Nói xong, bà đi thẳng. rồi như chợt nhớ ra điều gì đó bà quay lại.
-Nếu cậu còn giám đụng vào Khang Vĩ một lần nữa, cậu sẽ được biết thế nào là địa ngục.
Bà nói bình thường mà Tiểu Long tưởng như sét đánh bên tai, trong âm điệu
của giọng nói cậu cảm nhận được chứa đựng cả sự xót sa lẫn doạ nạt.
-Bà Lan…Tôi…tôi…tôi không hiểu.
Cậu lắp bắp, nhưng bà Lan đã quay người bỏ đi. Cậu đứng lại đó một mình,
hoang mang. Thật sự cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu đã làm
sai chuyện gì mà khiến cho bà Lan tức giận đến như vậy. Thẫn thờ, cậu cố nhớ lại những gì đã sảy ra đêm qua nhưng đọng lại trong đó chỉ là hình
ảnh cậu bị ai đó đấm cho mấy quả, và rồi để cchứng minh cho đó là sự
thật cậu đưa tay sờ lên mặt mình. Vết thâm vẫn còn đó.
Đau.
Rát.
Cậu chợt nhớ lại lời nói của bà Lan, bà doạ cậu không cho lại gần nhóc,
nhưng chuyện gì sảy ra vậy chứ. Thắc mắc, cậu tiến đến phòng của Khang
Vĩ.
Quang cảnh trong phòng của nó lúc này khiến cậu thật sự choáng váng. Khắp trên sàn nhà kia vẫn còn đầy đủ dấu vết chứng minh cho một
cuộc hỗn chiến đêm qua. Mọi thứ dần hiện lên trong mắt cậu, đỉnh điểm là hình ảnh chiếc quần jean của nó trong góc tường, rồi chiếc áo phông còn dính máu bị xé rách nắm vắt vẻo trên thành ghế…
Cậu lùi chân, bước từng bước một, mồ hổi vã ra như xông hơi. Không lẽ, mình…mình…Không phải vậy, không phải mà…
-Cậu thật sự làm tôi thất vọng, thất vọng ghê gớm. Tưởng rằng em trai tôi sẽ bình yên, an toàn trong ngôi nhà này, nhưng không phải…
Giọng chị hai vang lên, lảnh lót, rõ ràng nhưng cũng đầy đe roạ và nghiêm nghị.
Cậu sững người, những gì cậu vừa nghe như một lời tuyên án đầy uy lực nó cũng đã một lần nữa khẳng định lại những điều cậu đang thắc mắc.
-Chị…em…em không…
Cậu không biết nói gì cả, chỉ lắp bắp vài từ rồi cúi đầu im bặt.
Cũng không biết nói gì hơn, Khả Chi nhìn cậu rồi đi thẳng. Lúc này đây với cô không cậu ta không đáng để cô phải phí thêm lời.
-Chị, Khang Vĩ…Khang Vĩ… đâu ạ? Cậu ấy…cậu ấy…
Tiểu Long bất ngờ lên tiếng hỏi lại, giọng cậu run run. Thật ra chưa bao giờ cậu cảm thấy mình bất lực và hèn hạ đến thế.
-Đừng nhắc đến em trai tôi làm