Pair of Vintage Old School Fru
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325534

Bình chọn: 7.00/10/553 lượt.

khách, chào ba nó ròi nhanh chân bước lên nhà. Tuy nhiên nó có nhanh chân đến mấy cũng không nhanh bằng câu nói của vị khách.

– Con ngồi đây nói chuyện đã, bác đã gặp các anh chị con rồi chỉ có con là chưa gặp. Nói rồi ông nở một nụ cười ấm áp. Nó thấy nụ cười của ông mà không đành lòng bước đi.

– Ủa, mà em chỉ thấy anh Lý nhắc đến hai người con là Khả Chi và Khương Vĩ thôi chứ đâu có nghe nói đến anh có đứa con thứ ba vậy? Người phụ nữ lên tiếng. Nhưng nhanh chóng bị chồng mình huých nhẹ vào sườn. tuy nhiên thái độ đó đã quá muộn, dù sao cũng đã nói ra.

Ông Lý mím môi, cúi đầu xuống định nói gì đó, nhưng cũng chưa biết nói thế nào và nói ra làm sao. Cũng may lúc đó chị hai nó xuất hiện:

– Bi, em không sao chứ, em ăn gì chưa? Em đi đâu xuốt đêm qua làm chị lo quá. Chị nó nói một hơi mà không để ý đến những vị khách đang ngồi trên bàn trà. Vừa nói chị nó vừa lắc mạnh tay nó như thể muốn nó phải giải thích hết mọi chuyện ngay lập tức.

Thấy tình thế không hay cho lắm, ông Lý lấy giọng đằng hắng vài tiếng, lúc này chị Chi mới để ý thấy sự vô duyên của mình nên bẽn lẽn xin lỗi.

– Con xin phép cô chú, con xin phép ba, con đưa em con lên nhà.

– Con đi đi. Ba nó trả lời lạnh lung, còn mấy vị khách thì ngẩn ngơ nhìn nhau.

Nó bước đi theo chị hai còn nghe thấy hai đứa nhóc nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh:

– Anh ta thật đẹp trai phải không anh? Giọng người con gái.

– Có thể, anh cho là như vậy. Nhưng anh không thích hắn, không thích tẹo nào cả.

Sau 24h vừa qua, nó tưởng rằng khi về nhà sẽ bị ba nó cho một trận te tua, nhưng không biết là may hay không may mà nhà nó có khách. Sau bữa cơm tối ba nó nói anh hai qua phòng nó ngủ để nhưòng phòng của mình cho khách. Thật ra không phải nhà nó không đủ phòng cho 4 người họ ở, nhưng do lâu không có khách ở lại qua đên nên các phòng khác đều không được thường xuyên quét rọn. Giờ chỉ còn lại một phòng là dùng được, đành để cho thằng con trai của họ ở phòng của anh hai nó, còn đứa con gái thì ở chung với chị hai. Chắc mai là ổn thôi.

Theo lệnh ba nó, anh hai đành ngậm ngùi mang chăn chiếu sang phòng nó. Gõ cửa mãi không thấy nó ra mở , lại thấy cửa không khoá nên anh nó tự động đẩy cửa bước vào.

Quả thật đây có thể llà lần đầu tiên trong năm nay anh nó bước chân vào phòng nó. Từ lâu rồi khi mà đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện anh nó cũng đã không còn ghét nó như trước nữa. Tuy nhiên anh nó cũng không muốn quan tâm đến nó nhiều.

Thật bất ngờ, tưởng rằng phòng của nó phải bừa bãi, bẩn thỉu đến không tưởng được chứ không nghĩ rằng nó gọn gàng và ngăn nắp như vậy. Anh hai nhìn khắp phòng một lượt, bất trợt dừng lại ở đầu giường nó, nơi đó có treo một bức ảnh chụp chung cả gia đình, nhưng rách. Và được nó chắp vá lại bằng băng dính. Phải rồi, cách đây 8 năm khi được ba yêu cầu chụp ảnh, anh đã không đồng ý chụp vì có mặt nó, anh không thích cho nó đứng chung với ba ba con. Rồi thì khi có ảnh, anh đã cầm tấm ảnh xé nát thành nhiều mảnh. Khi đó anh còn nhớ rõ khuân mặt của nó. Khuân mặt thất vọng, buồn, nhưng nó cũng không nói gì chỉ cúi xuống nhặt hết từng mảnh giấy rồi chạy đi. Chị hai biết chuyện mách ba, nhưng nó nói với ba là không phải. Không biết ba có tin không nhưng ba không nói gì chỉ nhìn nó rồi bỏ đi. Vậy mà bây giờ. Cũng không có bức ảnh nào khác trong căn phòng này. Đang miên man suy nghĩ bỗng nghe tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở.

– Anh hai, anh hai vào hồi nào mà em không biết vậy? Nó vừa lau đầu vừa hỏi. Trông nó lúc này đẹp như một con công vừa tắm, trên người nó chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình nở nang cân đối. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống vai, xuống ngực trông thật khoẻ khắn. Thấy anh hai nhìn nó lâu lâu, nó bất chợt thấy hơi ngại. Thay đổi thái độ của nó khiến anh hai chợt bừng tỉnh.

-Không có gì đâu, tại anh gõ cửa không thấy ra mở với lại anh thấy cửa mở nên…nên…anh vào. Lần đầu tiên anh hai nó bối rối.

Nó mỉm cười, chải lại mái tóc bằng tay:

-Vâng, tại em đang tắm. Anh ngủ trên giường nhé, em ngủ dưới sàn nhà. Nó nói và nhanh nhẹ bê chăn chiếu xuống.



-Bi, em không thích ngủ cùng anh hả?

Nó sững người, đã lâu lắm rồi nó không, à mà không cõ lẽ đây là lần đầu tiên anh hai gọi nó bằng tên này…

Nó lặng đi mấy giây, rồi bối rối trả lời:

-Không phải vậy đâu anh hai, em tưởng anh hai không…không… thích…thích chứ.

-Không có đâu nhóc, vậy tối nay anh ngủ cùng nhóc nhé.Ok?

Nói rồi anh hai nháy mắt và khuyến mại thêm nụ cười thân ái nữa.

-Hôm nay em không có bài tập với lại em cũng mệt nên em ngủ trước nhé, anh hai làm gì thì làm, em ngủ đây.Vừa nói nó vừa mở tủ lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.

Nó bước đi để lại đắng sau một ánh mắt khó hiểu. Không hiểu người ấy khó hiểu vì cái gì nữa, vì bản thân? Vì nó?…

Xong suôi nó leo lên giường kéo chăn đắp rồi ngủ tít. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với nó, vết thương ở trán