Old school Swatch Watches
Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em

Nếu Có Một Linh Hồn Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321920

Bình chọn: 8.00/10/192 lượt.

n thuyên những lời nhảm nhí, nhưng cũng giống như với Khả Di, bàn tay tôi đâm xuyên qua người Lâm Hải. Hắn tròn mắt nhìn tôi rồi cười một cách đắc thắng:

- Ha ha… Anh không thể chạm vào tôi…. Xem này Anh còn không thể thưởng thức lớp kem ngon lành trên chiếc bánh này nữa!

Nhưng nụ cười trên môi Lâm Hải không được lâu. Nó nhanh chóng tắt ngấm khi chiếc dĩa cắm trên chiếc bánh bắt đầu rung lắc và nhảy múa loạn xạ trên mặt bánh. Lớp kem bị đánh tơi lên và dính toe toét lên thành đĩa. Chiếc đĩa cũng bắt đầu chuyển động, cảm tưởng như chỉ cần Lâm Hải ho he một câu nữa thôi là cả lớp hỗn hợp đánh tơi kia sẽ không chần chừ úp thẳng vào mặt hắn.

- Thôi mà…. Tôi chỉ đùa thôi- Lâm Hải dịu giọng lại- Đồng ý với anh là cô nàng thiên thần Lâm Khả Di của anh rất tẻ nhạt và xấu xí, được chứ?

Những cơn mưa mùa hạ thường ào đến bất chợt. Cho đến tận lúc này tôi vẫn chông chênh trong một trạng thái khó hiểu để trả lời tất cả các câu hỏi về anh chàng Lâm Hải kia và sự gặp gỡ tình cờ giữa hai chúng t

ôi. Cuộc sống của một linh hồn, có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình đang trải qua nó.

Lúc tôi trở lại công ty, Khả Di đã cất xe xong và tự thưởng cho mình một tách cà phê nóng hổi. Cô ấy đang chăm chú xem xét tập tài liệu, trước mặt là màn hình máy tính để mở. Cô nàng Tiểu Hồng õng ẹo ôm theo một chồng báo chất đầy đi vào, một tay mở cửa, một tay giữ chặt chúng trông thật khổ sở.

- Di Di, chị giúp em một tay với…Cái cửa chết tiệt này….

Nhưng Di Di không cần đứng dậy thì cánh cửa đã tự động mở ra và ngoan ngoãn giữ yên ở tư thế đó. Tất nhiên là tôi muốn thiên thần xinh đẹp của mình có thể thưởng thức nốt tách cà phê uống dở.

- Ồ! Tuyệt đấy! – Tiểu Hồng nhìn cánh cửa mở toang như nhìn một kì quan đầy thích thú- Như thế này có phải tốt không! Di Di! Đây là đống tạp chí của công ty ta, sếp bảo mỗi người phải mua ít nhất năm tờ, biếu, tặng, cho, bán hay làm gì thì tùy. Chị lấy bẩy tờ luôn nhé!

- Sếp chuyển qua bán báo từ bao giờ vậy?- Khả Di cười- Chị biết mang đống này đi đâu bây giờ, chẳng lẽ để lót bếp?

- Úi…suỵt suỵt…- Cô nàng Tiểu Hồng xua tay làm bộ nghiêm trọng- Sếp mà nghe thấy thì chết cả em lẫn chị đấy! Hahaha… Nghe nói trong đây có ảnh sếp chụp cùng minh tinh Lương Thái Quyên, chẹp chẹp…tình tứ lắm, cỡ phải như Yoo In Na và Ji Hyun Woo ấy chứ!

Tiểu Hồng nói xong thì lăn ra ghế tự thưởng cho mình một tràng cười ngặt nghẽo trong khi Di Di của tôi hiếu kì lật giở trang tạp chí ra xem. Câu chuyện của các cô gái trong văn phòng thật khiến cánh đàn ông chúng tôi phải sững sờ!

- Sếp gan nhỉ? Không sợ “mẹ đốp” ở nhà biết mà lồng lộn lên như đợt trước à? – Di Di nhìn chăm chăm vào tấm ảnh ông tổng giám đốc mặc độc chiếc quần đùi chụp cùng người đẹp Trương Thái Quyên bên du thuyền mà bụm miệng cười- Ôi trời ơi! Nhìn sếp mình như con Khỉ ấy…hahahah….

Tôi cũng cười phá lên vì câu nhận xét thẳng thừng về ông sếp già đáng kính thốt ra từ chiếc miệng xinh đẹp của thiên thần bé nhỏ tôi yêu. Tiểu Hồng cũng chúi mặt xuống cười ngặt nghẽo. Hai cô nàng còn trêu đùa và tranh nhau tờ tạp chí để thỏa sức chiêm ngưỡng dung nhan long lanh của ông sếp già. Thật may là căn phòng chỉ có mình Khả Di, Tiểu Hồng, và đống tạp chí ngớ ngẩn. Tôi dám cá nếu ông sếp …”Khỉ” mà nghe được những lời hai E-va xinh đẹp của công ty nhận xét về mình như vậy, sẽ uất ức đến độ tự tử.

*****

Sáu giờ chiều, sau cuộc hẹn với đối tác về hợp đồng quảng cáo cho công ty, Di Di thong thả lái xe đến bệnh viện. Cô ấy ghé một tiệm bán đồ ăn sẵn và lựa một suất cơm có các món mà cô ấy cho là đủ dinh dưỡng. Tôi đứng lặng lẽ bên cạnh Khả Di, nhìn chăm chăm vào đôi tay mải miết gắp đồ ăn và đôi mắt đẹp đên mê hồn của cô ấy mà thấy tủi thân cho mình. Thăng cha Trần Lâm Hải kia thật tốt số! Tôi nửa muốn giữ hắn lại để hỏi được thêm nhiều điều về những vấn đề tôi chưa rõ về cuộc sống của một linh hồn, nửa lại muốn hắn mau mau bình phục và tống khứ hắn đi càng xa càng tốt. Lâm Hải là một tay cà chớn! Nhận xét ban đầu của tôi về hắn chỉ có thể dừng lại ở đó. Tất cả những kẻ tán tỉnh và bông lơi với Khả Di của tôi đều là những kẻ cà chớn!

****

Bệnh viện buổi tối tấp nập người nhà bệnh nhân đến thăm nom. Đi dọc hành lang, tôi dễ dàng bắt gặp những đôi vợ chông dìu nhau đi đầy tình cảm, những ông cụ già cười mãn nguyện bên con cháu. Họ thật hạnh phúc. Tôi tự hỏi đâu đó trong só họ, đã có ai gần kề cái chết để biết đến cảm giác của một linh hồn như tôi. Và biết đâu đó, trong số những bóng người lố nhố kia cũng có những linh hồn đang chới với trong đau đớn khi đi tìm một cuộc sống? Nghĩ đến đó, tim tôi bỗng đập mạnh như muốn vỡ tung ra…. Tôi nhìn xoáy vào đám đông… Đám đông vẫn lướt qua tôi…Vội vã, quay cuồng ngay trong cái gọi là chậm rãi. Là thật…Là ảo? Là con người…Là linh hồn hay quỷ dữ?

Chính bản thân tôi cũng không biết mình tồn tại ở thế giới nào.

Cánh cửa phòng bệnh số 312 bật mở.

- Sao anh không bật