
ục vụ cứ hối như giặt..vừa xong bên này, bên kia lại kêu đã vậy cái bếp lại bé xíu, quay đi quay lại đụng nhau um sùm. và bây giờ thì 2 đứa đi sắp cùng 1 dĩa sà lách trong khi cánh gà thì ko ai chịu chiên.
>__< *__*
“BÂY GIỜ 1 ĐỨA ĐI CHIÊN ĐI, ĐỨNG ĐÓ CÃI LÀM GÌ”
tôi nói to tiếng và chỉ muốn…bẻ cái đũa trên tay, đã ko khỏe, thêm bị té, giờ lại gặp cảnh này.. đầu tôi như nổ tung ra.
“chị ơi, còn món bò xào tỏi nữa..” “lúc nãy chị chưa nêm..” “chị ơi khách gọi khoai tây nghiền mà họ ko ăn hành…khoai tây nghiền ko hành thì dở và ngán lắm…làm sao giờ?”
chúng nó liên tục hỏi tôi những câu hỏi khác nhau, trong khi tôi đâu phải ba đầu sáu tay…có muốn gì thì cũng việc này xong mới tính tiếp việc khác chứ. +__+
tôi đành chọn giải pháp đáng xấu hổ..
“Thành ơi em ra gọi …anh Quân vào giúp chị T__T”
………
bây giờ thì tôi mới nhận ra tài năng của sư huynh, anh ta giải quyết mọi vấn đề cùng 1 lúc, trong 1 thời gian cực ngắn. tay vừa làm, miệng vừa ra lệnh, mắt vừa quan sát, tôi tự nhiên thấy Quân như 1 chỉ huy quân đội.
lạnh và dứt khóac.
gã giao hẳn 1 người chuyên làm về đồ nguội, như sà lách và trang trí 1 người đứng ngay chảo dầu, phụ trách chiên xào. 1 người khác lo nồi nước sôi..người còn lại rửa bát.
bản thân Quân đứng ở giữa, nhận order, nhìn danh sách và chia việc ngay, điều này cần tư duy rất nhanh và kinh nghiệm.. tôi còn lâu mới theo kịp.
nhưng quan trọng là tôi vừa học được 1 bài học của quản lý. đó là phân công và bao quát. trong lòng tôi bắt đầu hình thành sự kính phục thực sự dành cho sư huynh.
“em đứng nhìn tôi làm gì? lo dĩa bò xào của em đi.”
Quân trợn mắt bảo tôi, tôi mới nhớ mình vẫn còn mang tạp dề bếp trưởng… ặc ặc.. tôi có lẽ tạm thời chỉ làm được phụ bếp thôi. hic hic
……..
khoảng gần 7g thì bếp trưởng thực sự của GOGO đến, 1 anh đeo kính và hơi tròn người.. tôi trả lại cái tạp dề của bếp trưởng cho anh ấy, mắt tôi cũng bắt đầu mờ đi..mồ hôi trên trán tôi ướt đẫm, cả người lả ra..
“thế nào? em đã biết bếp trưởng phải chịu đựng những gì chưa?”
tiếng Quân sát cạnh mà sao tôi nghe cứ ang ang,tôi chống tay lên bàn để ngồi xuống ghế..
“em biết…rồi..”bàn tay sư huynh bỗng đặt lên trán tôi.
“nóng vậy… em bệnh thiệt hả?” “chứ ko lẽ giả, ặc ặc..”
Quân tỏ ra 1 chút gì đó ân hận.. có lẽ anh ta cảm thấy mình đã ép tôi làm vụ này. dù thực sự tôi ko trách hắn, trái lại tôi cảm kích điều đó.
“em ngồi đây, tôi đi mua thuốc..” “thuốc gì… anh biết gì mà mua…chở em về nhà ngủ đi..T__T” “sao ko biết?? tối ngày cứ đòi ngủ !”
nói xong, sư huynh kêu 1 người coi chừng tôi rồi vụt ra ngòai, chắc đi mua thuốc.. cô bé phục vụ bảo tôi lên tầng trên để nằm nghỉ, do thấy mệt và chóng mặt, tôi cũng nghe theo.
vậy mà tôi ngủ luôn 1 giấc tới gần hơn 7g30.
lúc tỉnh dậy, bụng tôi hơi cồn cào, đầu vẫn nặng nhưng đã bớt mỏi mắt do ngủ được 1 ít. trên bàn cạnh chỗ tôi, có 1 đĩa súp và ly sữa tươi vài viên thuốc..
có lẽ là do Quân sư huynh đã mua. mà thường như thế này phải có giấy nhắn lại mấy chữ chứ nhỉ?
“em dậy rồi hả?”
anh Vạn bếp trưởng GOGO bước tới, đẩy đĩa súp về phía tôi. tôi cầm mấy viên thuốc và uống cùng ly sữa..
“Quân mua và làm đó. tôi tự hỏi cô em có phải thần thánh ko mà khiến nó như thế?” “thần thánh gì ạ?”
vì mới nuốt 2 viên thuốc đắng nghét, tôi ko rõ ý của anh Vạn lắm, mặt cứ nhăn lại.
“hì hì. em về đường nào?” “à, khu Bình Long, Quận 3.. mà anh…Quân đâu?” “nó về trước rồi.”
“hả?”
trời ạh. cái lão…sư huynh. đem con bỏ chợ thế này à? nhìn vẻ mặt chán đời và bất mãn của tôi, anh Vạn cười xòa giọng trấn an.
“anh sẽ đưa em về, nhưng em ăn xong đi đã” “anh…?” “uh..mà điện thoại em reo thì phải?”
điện thoại của tôi? ah… nó nằm trong túi áo khóac.. Thắng gọi..Ayyyy… 7g có party của Thắng mừng việc làm mới. bây giờ đã gần 8h rồi. *________*
“Thắng hả? xin lỗi, tôi ngủ quên…” “ngủ quên?????” “hay mọi người cứ ăn trước, tôi đến sau. đừng đợi…”
“Yên đang ở đâu?” “Quận 7 lận. tôi sẽ tới mà, cho địa chỉ đi..” “ngay Chereston đây này.”
“cái gì?”
tôi thật ko biết có phải mình nghe lầm ko, Chereston? chỗ nhà hàng 4 sao ấy hả? Thắng…chơi sang quá. O__O
chỉ khi tôi được anh Vạn chở về Chereston, tôi mới tin rằng đó là sự thật, chứ ko phải mình bị sốt mà nằm mơ. Thắng, Khải, và Vân ngồi trang trọng tại khu vực tiệc tối. ai cũng ăn mặc đẹp đẽ..Vân còn vận cả áo đầm.. tôi nhìn lại bộ dạng của mình, chắc chỉ khá hơn buổi sáng khi giặt đồ chút xíu.
“Yên…ngủ ở đâu vậy hả?”
giọng Thắng hơi gắt gỏng, tôi có thể hiểu, vì trên bàn mấy món ăn dọn ra hình như rất lâu rồi.
“Thắng à… chị Yên bệnh đó…còn phải đi công việc mà.”
Vân chạy tới kéo tay tôi vào bàn, Khải vẫn làm nhân vật câm lặng như vốn anh đã như thế. còn Thắng bắt đầu xuống giọng qua