Insane
Nếu Không Là Của Anh Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết

Nếu Không Là Của Anh Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322042

Bình chọn: 10.00/10/204 lượt.

ó tìm nó thì thấy cảnh tượng trước mắt hắn.

Váy cưới đáng giá bạc tỉ mà nó vất ngay trên sàn như rẻ lau
không thương tiếc, đồ nghề hóa trang nó cũng quẳng sang một bên còn mình thì vô tư mà nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa. Hắn tiến đến gần nó, đưa
tay vuốt nhẹ cái sống mũi cao cao, kiêu ngạo của nó và làm nó tỉnh giấc. Nó ngu ngơ nhìn hắn.

- Sao anh lại ở đây?

- Chồng tìm vợ chứ sao?

Hắn nói làm nó suýt nữa thì ngã ngửa. Tên này đúng là làm nó tức điên mà.
Nó không nói gì sợ mở mồm hắn lại nói mấy câu làm nó sởn gai ốc chết.
Khi đã kết thúc thì hắn lái xe đưa nó trở về nhà, nó nhanh nhanh xuống
xe và định chuồn về nhà nhưng hắn đã nhanh hơn túm nó lại và kéo lên
phòng mình.

Nó muốn mở cửa để ra ngoài nhưng mà cửa có mật mã,
nó lùi về phía sau, nhìn cái giường kia nó sợ hãi khi nghĩ đến tối đó.
Hắn tiến đến gần nó thì nó cứ lùi lại, hắn tiến đến càng gần thì nó càng sợ hơn nữa và khẽ run lên. Nó quay ngươi đi chỗ khác thì hắn ôm lấy nó
từ phía sau, cằm hắn tựa lên bờ vai mỏng manh của nó.

- Vợ đi chuẩn bị nước cho chồng tắm nhé.

- À….ờ.

Nó ngay lập tức đẩy hắn ra rồi đi vô phòng tắm chuẩn bị mọi thứ cho hắn.
Hắn ngồi phịch xuống giường nhìn hành động của nó khẽ phì cười. Một
người lạnh lùng như hắn nhưng khi ở gần nó thì dường như lớp hàn băng đó đã bị tan chảy và chỉ còn chỗ yêu thương giành cho nó. Nó có cảm nhận
được điều đó chứ? Tối đó, nó vẫn ngồi ở ghế sa lông ở ngoài, hắn vừa tắm xong ra nhìn nó.

- Không đi ngủ sao? Vợ kêu mệt mà?

- Tôi không thích, chúng ta chỉ là giả tạo tại sao tôi phải ngủ cùng một giường với anh chứ? Tôi muốn về nhà.

- Vợ nên ngoan ngoãn chấp nhận đi. Bây giờ vợ là thiếu phu nhân của Hàn Phong này rồi nhé. Đi ngủ thôi.

Nói rồi hắn kéo nó vào trong đi ngủ. Nó nằm ở phía bên kia mép giường vì sợ hắn, hắn nhìn nó nhíu mày rồi kéo nó lại gần mình và ôm lấy nó mà ngủ.
Nó cố đẩy hắn ra nhưng không được.

- Buông tôi ra….

- Không thích, chồng muốn ôm vợ thế này khi ngủ.

- Tôi…..

- Ngoan đi chồng sẽ không làm gì vợ đâu.

Nó đành im lặng không làm gì nếu không hắn sẽ cho nó tiêu đời trong đêm
đầu tiên ngay. Hắn thì ngon lành mà ngủ còn nó thì mãi mới ngủ được.
“Xin lỗi nhưng hiện tại em chưa thể chấp nhận anh.”

Sáng hôm sau, nó nhìn hắn rồi cố gỡ hắn ra khỏi người mình nhưng hắn vẫn cứ ôm khư khư nó mà nhắm nghiền mắt ngủ ngon lành.

- Hàn Phong buông tôi ra….

- Vợ ngoan nào, để chồng nằm ngủ một chút.

- Muốn ngủ thì ngủ một mình ấy.

Nó bực dọc nói, hắn khẽ mở mắt nhìn nó nhưng vẫn trong trạng thái ôm chặt nó.

- Vợ giận khi không được đi tuần trăng mật sao?

- Đồ khùng, anh có bị làm sao không đó. Tôi muốn anh bỏ tôi ra.

- Kệ vợ, chồng muốn ôm vợ ngủ chút nữa.

Lúc này hắn cứ y như đứa con nít không chịu buông tha nó và muốn là phải có. Nó thì la hét lên.

- Buông tôi ra….cứu với…..

Với hắn không được thì nó kêu cứu nhưng căn phòng cách âm này nó có hét
bằng trời cũng không được gì. Nó bất lực nằm yên cho hắn ôm. Trong khi
đó dưới nhà mọi người đang dùng bữa sáng, còn có cả ông Trần cũng ở đó
nữa. Mãi một lúc nó cùng hắn bước xuống nhà, hắn thì mặc trang phục bình thường hằng ngày và nó cũng vậy. Cả hai cúi chào mọi người rồi ngồi vào bàn ăn.

- Vợ chồng giả thôi có cần như vậy không?

Bà Hàn lên tiếng, nó không nói gì biết bà ám chỉ nó. Hắn thấy vậy vừa kéo ghế cho nó ngồi vừa nói.

- Mẹ nói gì kì vậy? Vợ chồng thì phải tình cảm chứ? Chỉ có ba mẹ nghĩ cuộc hôn nhân này là giả thôi.

- Này….

Nó khẽ giật áo nhìn hắn ý nói hắn bớt môm đi nhưng hắn bỏ ngoài tai. Ông Trần nhìn nó mỉm cười.

- Con gái chắc không có vấn đề gì chứ?

- A….dạ?

Nó đang uống nước suýt nữa thì phun cả ra. Nó ngạc nhiên nhìn người đang ngồi ngay cạnh mình và lên tiếng.

- Chỉ là giả vờ nhưng sao ngài phải nói cháu là con gái độc nhất của ngài làm gì?

- Ơ cái con bé này, ba con mà còn nói vậy à? Ta có mỗi mình con thôi đấy. Con rể Hàn, con mà làm tổn thương con gái yêu của ta là không xong đâu
đấy.

- Vâng.

Hắn khẽ mỉm cười nhìn nó, Băng đưa cho hắn và nó một tệp tài liệu gì đó và nói.

- Đây là những địa điểm hưởng tuần trăng mật. Anh chị cứ thong thả mà chọn.

- Không cần hưởng tuần trăng mật gì đâu. Cuộc hôn nhân này là giả mà.

Nó cười trừ, hắn thấy nó bối rối và không thích thì hắn cũng đồng tình với nó. Sau bữa sáng họ uống trà nói chuyện còn nó thì ngồi trong nhà ăn và nhìn bà quản gia.

- Sao lại như vậy ạ?

- Dù sao ba cháu
cũng không có con cái gì, ta cũng nói nhận con nuôi nhưng thằng bé vui
vẻ kêu sẽ nhận cháu làm con gái yêu luôn. Cũng tốt mà.

- Cháu thấy không ổn tẹo nào hết. Ôi cháu điên lên mất.

Nó vò đầu bứt tóc nhìn rất khờ khệch và ngốc nghếch. Bà khẽ mỉm cười nhìn
nó. Tính nó thật khó hiểu, bỗng điện thoạ