XtGem Forum catalog
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210201

Bình chọn: 8.5.00/10/1020 lượt.

nhiên là mi đẹp, nhưng không bằng ta được. Yên lặng đi. Mi muốn Rose tống cả 2 ra ngoài sao.

+ Hic.

Cánh cửa bật mở, nàng hầu gái của Rose vén mành bước ra, Ân và Đan giật bắn người. Đó là Chi. Chi luôn bị vướng vào chiếc váy bí ngô, vì vậy giải pháp duy nhất là... đi kiểu đi của con cá ngựa, giật lùi..... giật lùi....

+ YAAAAAAAA

Chi đột ngột hét to làm Ân và Đan cùng mấy trăm học sinh phải tròn mắt.

+ Này 2 thằng kia *Chi bỗng hạ giọng êm ru*

+ Dạ dạ *Max lắp bắp*

+ Từ đâu đến? Đến có việc gì? Cưa gái hả??? Không có cửa đâu !! BIẾN !!!

Max thừ ra, kén rể gì mà chưa cho nhìn mặt đã đuổi đi. Chi vênh mặt lượn qua lượn lại, cầm chiếc quạt phẩy phẩy.

Từ trong màn một “nữ yêu nhân” nhảy xồ ra, tay cầm cây gậy, đập Chi túi bụi. Olala, Tuấn xuất hiện rồi, thật ngoại mục.

+ Con này, ai cho mày ra đây. Về nhà rửa bát ngay.

+ Úi mama. Hu hu.Tại tiểu thư có nhiều zai theo quá *cắn chiếc khăn*

+ Mày thật là. Ta đã kiếm cho mày thằng tỉa hoa trong vườn rồi còn gì *mama hét*

Max, Min không hiểu chuyện gì, đành bấm bụng gặm hỏi.

+ Xin hỏi, bà và em đây là???

+ HẢ * quay nhìn Max 1 lượt* Muahaha.... Tham gia kén rể hả?

+ Vâng *gật*

+ Ừm. Ta là nuôi của Rose, còn đây là con gái ta kiêm a hoàng của Rose *chỉ vào Chi*

+ Thế còn tiểu thư Rose?

+ Rose sẽ xuất hiện ngay đây. Rose *gọi vọng vào trong cánh gà* chồng tương lai của tiểu thư đến rồi.

Rose bước ra sân khấu, vẫn là khuôn mặt trầm buồn lạnh lùng (theo đúng vai nhân vật Rose). Kiệt ngồi dưới khán đài phá ra cười nghiêng ngả, kể ra hắn mà đóng kịch thì cũng sẽ “được" xinh đẹp như Tùng.

+ về rồi đó à *Rose*

+ Ôi...... ôi.. *Max nhào tới* Tiểu thư đây rồi.

Đúng lúc vở kịch đang diễn ra tốt đẹp, sự cố đã ập tới khiến không ai kịp định thần.

Chiếc đinh ốc nhỏ trên trần sân khấu rơi xuống, ngay trên mũ Đan. Đan thấy lạ bèn xoa nhẹ chiếc mũ. Kiệt ngồi ngay hàng ghế đầu, sát sân khấu nên nhận ra phản ứng kì lạ của Đan. Chiếc đinh ốc nảy xuống nền và lăn gọn vào chân Kiệt.

+ huk???

Kiệt cúi người nhặt chiếc đinh ốc lên.

+ Đinh ốc? Ở đâu......

Kiệt vội hướng mắt lên trần sân khấu, phía trên đầu Đan là 1 chùm đèn thủy tinh được CLB kịch mắc thêm làm bối cảnh nền.

KẸT...KẸT

+ Quái gì thế này.

Kiệt rít lên theo từng chuyển động đung đưa của chùm đèn, 1 vài học sinh quanh Kiệt cũng chú ý theo.

PHỰT !!!

+ Á Á Á Á............................

Gần như tất cả học sinh ở 2 hàng ghế đầu phải thét lên khi chùm đèn rơi thẳng xuống sân khấu - chỗ Đan đang đứng. Chỉ có sự hỗn loạn lấn áp tất cả....

RẦM.

.............

............

Đầu óc Đan quay mòng mòng, mất cảm giác tay chân, có vẻ cô đã va đập vào đầu. Trời đất tối sầm lại. Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đan réo to làm cô trở mình tỉnh dậy. Một chiếc chăn bông màu xám lông chuột tuột xuống, Đan dụi dụi mắt ngó nghiêng xung quanh. Vậy là đêm qua Đan đã ngủ ở ghế so-pha nhà Kiệt. Cô kéo cái chăn lên ghế, có lẽ đây là chăn Kiệt đắp cho Đan đêm qua - cô khẽ cười hạnh phúc.

“Kiệt đâu nhỉ??”

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Đan vội đưa tay vào túi áo lấy ra. Huyền đang gọi.

+ Huyền à, tớ.......

+ ĐANNN, ĐÃ NÓI SÁNG NAY TẬP DIỄN CƠ MÀ?!! CÓ BIẾT TỐI NAY TỔ CHỨC LỄ HỘI RỒI KHÔNG??? *Huyền la toáng lên làm loa điện thoại rung mạnh*

+ Tớ biết nhưng tớ... bận rồi. Chắc chiều mới đến được. Hì hì *ngoáy lỗ tai*

Kiệt từ tầng 2 bước xuống, hắn đã thay quần áo và đang nhìn Đan bằng nửa con mắt.

+ Thôi nha *Đan cúp máy*

+ Cô đi làm bữa sáng đi chứ? *Kiệt làu bàu*

+ Hở. Sao lại là tôi?

+ Tối qua cô ăn đồ ai nấu?

+........*hết lời để nói*

Đang nghĩ tốt cho Kiệt thì đã phải hối hận. Hôm qua hắn oang oang không muốn giao tính mạng cho Đan, hôm nay Đan mà không vào bếp thì hắn cho Đan vào nồi.

Đan loanh quanh trong bếp, Kiệt lại nằm dài trên so-pha và ngủ. Đêm qua ngồi làm gì suốt đêm?

(xin trả lời là định đi ngủ nhưng mà Đan lảm nhảm làm hắn mất ngủ)

Lúc sau:

+ Dậy !! Dậy !! *đá nhẹ vào thành ghế* Có ăn không mà bắt tôi nấu thế này !!

Kiệt mở mắt nhìn, hắn ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn.

+.......................*mở to mắt*

+ Sao thế. Mời ngồi *Đan giục*

+ Cô... cô... cô cho tôi ăn bánh mì haaaaa???

+ Anh bảo tôi nấu thì nấu gì ăn nấy.

+ Yaaaaaaa Tôi bảo NẤU cơ mà. Sao cô dám đi mua bánh mì??? *đập bàn la hét*

+ Ai bảo. Anh nhìn đi, tôi có làm trứng để kẹp bánh mì.

+ Cô muốn chết à !!

Kiệt tức điên lên, cầm miếng bánh đáp vèo một cái. Đan sửng sốt.

+ Anh đừng phí đồ ăn.

Hai đứa ra khỏi nhà lúc 7h30”, Đan vẫn mặc nguyên bộ quần áo Kiệt đưa, xách cặp và đứng đợi Kiệt