Polly po-cket
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210424

Bình chọn: 9.00/10/1042 lượt.

ệt cúi mặt thất vọng, chấp nhận bị điều khiển. Ngoan ngoãn phục tùng. Vân đẩy mấy vệ sĩ buông Kiệt ra, ả ôm lấy Kiệt, khóc lóc. Kiệt không
phản ứng gì, hoàn toàn vô cảm. Vân lo lắng nhìn Kiệt, đối diện với Vân
là khuôn mặt lạnh đến run người, ánh mắt Kiệt dành cho Vân thoáng sự thù hằn giận dữ.

+ Con có thể nghe lời ta để bảo vệ gia đình con
bé Trần Đan sao? Ta không nghĩ con đầu hàng nhanh thế, xưa nay con vốn
cứng đầu *nghi ngờ*

+ Muốn con làm gì? *Kiệt lạnh nhạt*

+ Chuẩn bị đính hôn với Vân !!

+ Bao giờ?

+ Cuối tháng này.

+ Con cảm ơn mẹ *Vân nhảy lên*

+ Vậy thôi à?

Mẹ Kiệt ngạc nhiên.

+ Hãy tránh xa con bé Đan ra, về biệt thự chính sống, không sống cùng 3 thằng bạn. Còn nữa, bỏ học ở ngôi trường cấp III vớ vẩn đi.

+ Không được.

+ Cãi????????

Kiệt khẽ nheo mày.

+ Con không bỏ học ở đó *Kiệt lặp lại*

+ Anh muốn đến trường để gặp con ranh hả *Vân lớn giọng*

+ Được. Cứ đến trường, không cần bỏ học.

+ Kìa mẹ !!

+ Con hãy nhớ, chỉ cần con làm trái ý ta, gia đình, thậm chí bản thân của con bé đó cũng khó bảo toàn.

Kiệt ủ rũ như người mất hồn. Mẹ Kiệt quay gót rời khỏi căn phòng. Vân
kéo Kiệt đi, ả tựa đầu vào vai Kiệt. Lại điệu bộ nhõng nhẽo.

+ Em bị thương, anh cõng em về nha?!!

+ Đừng có kéo tay tôi !!! *Vân tròn mắt* Chân cô chưa què, tự lết về đi !!

Kiệt hất mạnh Vân và tức giận bỏ đi.

+ KIỆT, rồi anh sẽ hối hận !!!!!!!!

Vân chẳng thể làm Kiệt dừng chân nổi 1s, chút tình cảm cuối cùng của Kiệt dành cho Vân cũng tan thành mây khói.

.................................

Cả nhà Đan loạn lên khi Đan cứ nhảy ầm ầm trên cầu thang, luôn mồm hát điệu nhạc nào đó.

CHOANG ~~ Á~~~~

+ Ghừ. ĐANNN.... Rửa bát kiểu gì mà cứ làm vỡ liên tục thế? *Chị hai tông cửa vào xem*

+ Em trượt tay. Hí hí. Xin lỗi.

+ Này thì HÍ HÍ này *véo tai*

+ Á đau..............

+ Em nó bị điên rồi phải không, tý tuổi đầu, điên sớm thế là cùng *chị cả đứng vắt vẻo, than thở*

+ Các chị biết gì chưa?

+ Chuyện gì? *đồng thanh*

+ Jung Min về rồi !! Hahaha.

BỤP

+ Điên có ngày có giờ thôi. Đừng hoang tưởng nữa, lo rửa bát đi.

+ Các chị không tin vì các chị đang ghen tị *Đan gào lên, sau khi bị ăn 2 cái dép* Các chị chống ề con em thì không.

+ MÀY TỚI SỐ RỒI EM Ạ !!

BỤP.....~~~.....

............................................

Đan thả phịch người xuống giường, đắp chăn kín người, bất giác lại hất chăn ra, lao tới cầm điện thoại lên.

+ Quên mất, Jung Min của em. Anh nhắn tin chưa *kiểm tra* Hix..... Vẫn chưa.

Đan đập đầu vào gối ân hận. Lúc nãy Đan lưu số mình vào máy Kiệt mà
không lưu số Kiệt vào máy mình. Không cái ngốc nào giống cái ngốc nào
T.T

“Kiệt ơi, Jung Min ơi, nhắn tin cho em!! Nhớ anh quá”.

TINH

Đan vùng dậy ôm cái điện thoại. Là tin nhắn của Kiệt??

Sao may mắn thế nhỉ. Vừa nhắc tới Kiệt xong.

Kiệt đã chuyển đồ về sống với mẹ và Vân. Hắn ngồi bó gối trên giường, tựa lưng vào thành giường, buồn bã.

< Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng phải tin anh nhé.>

Tin nhắn của Kiệt tạo cho Đan nỗi lo vô hình.

Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của Đan réo to làm cô trở mình tỉnh dậy. Một chiếc chăn bông màu xám lông chuột tuột xuống, Đan dụi dụi mắt ngó nghiêng xung quanh. Vậy là đêm qua Đan đã ngủ ở ghế so-pha nhà Kiệt. Cô kéo cái chăn lên ghế, có lẽ đây là chăn Kiệt đắp cho Đan đêm qua - cô khẽ cười hạnh phúc.

“Kiệt đâu nhỉ??”

Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Đan vội đưa tay vào túi áo lấy ra. Huyền đang gọi.

+ Huyền à, tớ.......

+ ĐANNN, ĐÃ NÓI SÁNG NAY TẬP DIỄN CƠ MÀ?!! CÓ BIẾT TỐI NAY TỔ CHỨC LỄ HỘI RỒI KHÔNG??? *Huyền la toáng lên làm loa điện thoại rung mạnh*

+ Tớ biết nhưng tớ... bận rồi. Chắc chiều mới đến được. Hì hì *ngoáy lỗ tai*

Kiệt từ tầng 2 bước xuống, hắn đã thay quần áo và đang nhìn Đan bằng nửa con mắt.

+ Thôi nha *Đan cúp máy*

+ Cô đi làm bữa sáng đi chứ? *Kiệt làu bàu*

+ Hở. Sao lại là tôi?

+ Tối qua cô ăn đồ ai nấu?

+........*hết lời để nói*

Đang nghĩ tốt cho Kiệt thì đã phải hối hận. Hôm qua hắn oang oang không muốn giao tính mạng cho Đan, hôm nay Đan mà không vào bếp thì hắn cho Đan vào nồi.

Đan loanh quanh trong bếp, Kiệt lại nằm dài trên so-pha và ngủ. Đêm qua ngồi làm gì suốt đêm?

(xin trả lời là định đi ngủ nhưng mà Đan lảm nhảm làm hắn mất ngủ)

Lúc sau:

+ Dậy !! Dậy !! *đá nhẹ vào thành ghế* Có ăn không mà bắt tôi nấu thế này !!

Kiệt mở mắt nhìn, hắn ngáp ngắn ngáp dài bước vào phòng ăn.

+.......................*mở to mắt*

+ Sao thế. Mời ngồi *Đan giục*