
ền. Thì ra Kiệt đang bảo vệ cho gia định của Đan, cô rất muốn biết
Vân đe dọa những gì, Đan muốn biết... anh sẽ phải chịu đựng những gì để
bảo vệ gia đình Đan.
Không sao cả. Đan chưa hiểu nỗi khó của
Kiệt nhưng anh đã nói vậy thì Đan phải tin tưởng và làm theo. Đâu phải
Đan sẽ giả vờ mãi mãi, Kiệt nói chuyện này sẽ có kết thúc. Chỉ một thời
gian thôi.
“Kiệt ơi. Chị cả, chị hai...”
Sáng hôm sau:
+ Trời ơi là trời, tên Kiệt đáng nguyền rủa!!
Tiếng hét inh tai của chị cả khiến cả căn nhà chao đảo.
+ Chào buổi sáng *Đan bước xuống cầu thang*
+ Nguy rồi NGUY RỒI.
Chị cả vội vàng khoác áo và tông cửa chạy ra ngoài, đi mất. Chị hai đi đi lại lại trong nhà, xuýt xoa đủ điều.
+ Chị cả đi đâu thế chị hai?
+ Sáng nay vừa nhận được thông báo của T.A, họ đã nắm trong tay hơn 30% cổ phần của J-Max.
+ HẢ?? Hơn 30% cổ phần.
+ Chị cũng không biết gì thêm. An vừa chạy tới J-Max xem tình hình.
Không ngờ dự án trì hoãn lại đột ngột tiếp tục triển khai. Vẫn là cái
thằng Kiệt trời đánh ấy *Lan đập rầm xuống bàn*
Đan rút điện thoại hỏi Kiệt thì chỉ nhận được vài dòng:
.
Đan cũng im lặng, xách cặp tới trường. Huyền và Ân đang đi trước một
đoạn Ân vẫy tay gọi Đan tới đi cùng, Huyền bỏ đi luôn. Đan có gọi Huyền
nhưng Huyền chẳng thèm nhìn lại.
+ Rồi Huyền sẽ nguôi giận thôi *Ân an ủi*
+.....”rồi” là bao giờ?
Đan buồn bã. Đến trường, ít nhiều cũng nghe học sinh quanh Đan xì xào
to nhỏ. Hương đang đứng nói chuyện với Tùng ở đầu hành lang. Vừa thấy
Đan và Ân đi đến, Hường liền đi thẳng. Đan làm gì sai chứ?? Đan có tội
gì?? Tất cả là tại Vân !! Nhưng Hương và Huyền cứ như thế là sao hả?
Đan cũng buồn và bực lắm, có vui vẻ gì. Tức mình Đan lao phăm phăm như tàu điện vào lớp.
+Đan.
Tùng gọi to, hắn chạy lại nhìn Đan một lúc rồi nói tiếp.
+ Có phải em quen biết Thu ở lớp Hương? Em nên tới thăm Thu, hôm qua cô ấy gặp chút rắc rối, đang nằm trong viện.
+ Anh bảo Ghim nằm viện hả *Đan sửng sốt* Rắc rối gì?
+ Em cứ vào viện thăm hỏi thì biết, ở tầng 3 phòng 15. Anh về lớp đây.
+ Ơ Tùng....
Tùng kém thận thiện với Đan hơn trước, chắc cũng ghét Đan luôn. NewMen
nhà Tùng đang tỏng tình trạng như Linh Nguyễn nhà Hương.
Thực sự
thì Tùng ngại và cảm thấy có lỗi với Đan, hắn cùng Vân bày trò hại Đan
nhưng Đan lại không biết và cho rằng hắn là người tốt. Chỉ có một điều
hắn thanh thản- đó là về chùm đèn =.= Không phải hắn bày cho Vân cắt
chùm đèn rơi xuống.
Ân vừa lượn xuống canteen vơ vội cái bánh mì - tranh thủ lúc Tùng nói chuyện với Đan.
+ Tùng có việc gì à? *Ân ngơ ngác*
+ Tùng nhắn tớ tới thăm Ghim. Cô ấy gặp rắc rối, đang nằm viện *lo lắng*
+ Ghim?? Tóc bạch kim “coolboy” hả *Ân cười tươi*
Đan gật đầu cười theo, ôi, cô bạn tóc bạch kim lại bị rắc rối gì không biết?!!
Cuối giờ học, Đan ra cửa lớp và ngó sang lớp bên, Đan thấy Kiệt và Vân
đang đi cùng nhau. Vân cứ nói cười liên mồm, Kiệt chỉ thờ ơ ậm ù cho
qua. KIệt nhìn qua cửa kính thấy Đan, Kiệt khẽ cười. Đan vẫy vẫy tay
nhưng đúng lúc Vân quay ra, Đan bèn núp nhanh xuống cầu thang.
“Haizz. Hôm nay chỉ thế thôi. Mình không được làm hỏng kế hoạch của Kiệt”.
Đan tự nhủ trong lòng, cô định đi cùng Ân tới thăm Ghim nhưng Ân “bận”
hẹ hò với Trung nên !! Bốn người bạn thì 2 người đang ghét Đan ra mặt, 1 người thì nửa ghét nửa thương, Ghim thì nằm bịp tỏng bệnh viện. Tội
nghiệp Ghim.
Vân nóng hết máu khi ả vừa quay ra thì thấy Đan lủi đi nơi khác. Vân lườm Kiệt muốn rớt cả tròng mắt.
+ Anh vừa cười với con bé Đan hả?
+ Không.
+ Anh đừng nói dối.
+ Nếu cô bảo Đừng nói dối thì...
+ Anh....
Kiệt kéo cặp cùng 3 gã bạn đị về. Vân bặm môi giận run người. Giữa Đan và Kiệt có gì đó đáng gờm. Rồi Vân sẽ tìm cho ra.
Bệnh viện:
Đan ngó nghiêng dáo dác tìm phòng số 15. Một bóng con trai vừa bước vào thang máy, mái tóc bồng bềnh cùng bộ vest trắng của hắn làm Đan chú ý.
Nhìn hắn khá quen nhưng Đan chưa kịp nihfn mặt. Chắc người giống người - Đan bấm bụng và lại tiếp tục tìm kiếm. Đây rồi.
“Ờ mà đây là phòng víp hả” - Đan trố mắt.
Ghim nhà này cũng giàu ghê á !!
Đan đẩy cửa vào, Ghim đnag nằm ngủ, bên cạnh có 2 y tá chăm sóc. Y tá cười với Đan và hỏi nhỏ:
+ Chào em. Em tới thăm bạn phải không?
+ Vâng, bạn ấy ngủ rồi ạ?
Ghim mở mắt ngẩng lên nhìn Đan.
+ Đan hả. Vào đi, tớ vừa chợp mắt thôi.
Đầu Ghim băng dày cộp, mặt mũi nhợt nhạt, mệt mỏi. Đan băn khoăn không hiểu Ghim bị làm sao.
+ Hai chị cứ ra ngoài đi, em nói chuyện với bạn.
+ Cũng được. Có gì em gọi ngay nhé.
Thế là 2 y tá khép cửa lại, lúc này Đan mới tự nhiên trò chuyện với Ghim.
+ Cậu bị làm sao? Tùng bảo c