Disneyland 1972 Love the old s
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329561

Bình chọn: 7.5.00/10/956 lượt.

r/>
+ Em có định… mời anh vào nhà không? *Tùng do dự nhìn Đan*

+ Hơ, quên. Mời anh.

Đan dẫn Tùng vào phòng khách, Tùng cởi áo khoác vắt lên thành ghế rồi đi quanh một vòng. Đan ở trong máy mó ly cà-phê, Tùng vô tình đụng phải tập sách vở trên bàn làm chúng rơi lả tả, trong đó tất nhiên là có Kịch bản vở diễn “tiểu thư và chàng lang thang”.

+ Anh ngồi đi *đặt ly cà-phê xuống bàn*

+ Em luyện tập kịch bản đến đâu rồi? *Tùng chăm chú lật giở kịch bản*

+ Chưa đến đâu cả.

Tùng đưa mắt nhìn Đan, Đan cười hòa rồi xị mặt. Tùng nhìn Đan như thể Đan quá ngu ngốc hay thuộc loại sinh vật chậm hiểu. Mặ dù có kịch bản nhưng tập kịch đâu có đơn giản, Đan không phải nghiệp dư, chuyện nghiệp lại càng không.

+ Ừm…. Anh nghĩ em giỏi môn kịch chứ, em chọn môn này mà *Tùng gấp xoạch kịch bản, ra chiều “rất nghiêm trọng rồi đây” *

+ Không…. Em còn chưa thử diễn lần nào trong đời.

+…………………*hết lời để than*

+ Em đang muốn tập luyện với Huyền, Hương và Ân. Nhưng chẳng ai đến cả *giọng dần biến đổi theo chiều hướng xấu*

+ Được rồi, vậy anh tập với em.

+ Dạ? *ngơ ngác*

Không để Đan định thần, Tùng đã kéo tay cô quay vào người hắn và hướng dẫn Đan như một giáo viên thức thụ đang chỉ bảo học sinh yếu kém.

+ Em đóng vai chàng lang thang hả? Trước tiên em phải thuộc hết lời thoại để hiểu tâm trạng nhân vật trong từng cảnh diễn. Em thuộc lời thoại chưa? *nghiêm giọng*

+……..*toát mồ hôi*

Một ánh nhìn sắc lạnh quở trách giành cho Đan !

+ Cuối cùng em với Kiệt (tiểu thư) sẽ phối hợp với nhau, khi đó em không chỉ cần tập tốt mà còn phải nhìn bạn diễn để phối hợp…….

+……………..*đưa tay vuốt nhẹ mồ hôi đầm đìa trên mặt*

Một cái bặm môi tức giận giành cho Đan !

+ Thôi. Đẻ anh thử vai Chàng lang thang cho em xem, sau đó em diễn lại cho chuẩn đấy.

+ Ớ… Tùng ơi anh từng diễn kịch rồi à?

+ Không. Nhưng rất đơn giản mà. Chẳng phải chỉ cần thuộc lời thoại là diễn được sao.

Tùng càng nói càng tôn vinh sự kém cỏi của Đan. Tùng bắt đầu nhập vai, Đan cứ ngây người mà trầm trồ thán phục. Xem Tùng diễn thử làm Đan mở mang tầm mắt nhiều, về Tùng và cũng về vai diễn chàng lang thang. Các cung bậc cảm xúc của nhân vật được Tùng thể hiện hoản hảo, chắc Đan chỉ cần bắt chước Tùng là sẽ được khen ngợi hết lời (+.+)

Tùng chăm chú diễn, Đan ngồi cạnh cứ căng mắt dõi theo, không động đậy, không thở.

Ôi, chàng lang thang mà lịch lãm và handsome như Tùng thì hắn có nghèo-chỉ-một-mảnh-vải-che-thân Đan cũng cam chịu. Hix Hix (đưa tay bịt mũi để không phải dùng khăn giấy thấm máu cam).

…………………

……………

+ Đan !!! Đan !!!!!!!

Tùng thở dài, liên tục lay người Đan trong vô vọng. Tùng đến nhà Đan là để giúp Đan (đúng hơn là dạy) tập kịch, mới cách đây 30 phút Tùng còn thấy Đan căng mắt xem mình vậy mà gời Đan đã lăn quay ra ngủ.

+ Dễ ngủ thật. Nghe nói những người đầu óc đơn giản thì rất dễ buồn ngủ. Đúng thế thật *gục đầu bó tay*

Tùng ngồi vậy một lúc lâu, nhìn Đan ngủ, cuối cùng là nhìn cái đồng hồ 21:05 pm. Tùng băn khoăn liếc về phía cầu thang lên lầu, chắc phòng Đan trên đó ?!

Bắng một động tác thoải mái, Tùng nhẹ nhàng bế Đan đưa cô lên tầng. Đan ngủ ngon lành, tuyệt nhiên không biết trời trăng gì. Cánh cửa phòng hé mở, Tùng bước tới và đặt Đan lên giường, kéo chăn cẩn thận.

Xong xuôi Tùng trở ra ngoài nhưng lại bất giác nhìn Đan một cách khó hiểu, hắn quay lại tắt đèn phòng, chậm rãi tiến gần giường và ngồi xuống, tay phải đặt lên vai Đan. Tùng thận trọng đưa mặt hắn lại sát…, thật sát mặt Đan, tưởng như có thể cảm nhận cả hơi thở đều đặn vô thức của Đan lúc ngủ. Tùng lục lọi trong túi quần chiếc điện thoại. Hắn quay vào đúng vị trí khuất mặt nhất và nhấn nút.

” Tách”

Tùng đứng dậy , thích thú xem tấm hình hắn vừa tạo ra, nở một nụ cười mỉm gian tà. Quá hoàn hảo, trong phòng Đan chỉ có ánh sáng lập lòe của điện thoại, ở vị trí hắn tự tin nhấn nút chụp thì ai cũng sẽ nghĩ rằng hắn và Đan đang hôn nhau.

+ Hừ. Cho tôi một bức ảnh nhé. Có lẽ sau này sẽ hữu dụng.



Tùng vẫn nở nụ cười mỉm mà khép nhẹ cửa phòng Đan. Hắn xuống cầu thang, giật mình khi thấy 2 cặp mắt chú mục vào hắn. An và Lan vừa họp tổ dân về, đang treo áo khoác lên mắc thì bất thình lình anh đẹp trai xuất hiện. Tùng như người vừa lén lút làm điều xấu, giật mình vì tưởng bị phát giác nhưng rồi suy xét cho kĩ Tùng mới yên tâm vì chắc chắn không ai biết hắn vừa làm gì trên phòng Đan.

+ Xin chào. Tôi là bạn của Đan. Hai người là An và Lan? *bắt tay làm quen*

+ A….A… ừ… C….Chào… cậu *ngất ngây*

+ Tôi tới giúp Đan tập kịch, khuya rồi, tôi về đây. Tạm biệt *cười*

+___________Tạmmm______tạmmmm biệt *cười theo*

“Cạch” – tiếng khóa tra vào ổ cât lên, Tùng đã khuất dạng sau cánh cửa. Hai bà chị của Đan mềm nhũn người.

+ Trời… trời… Lần t