80s toys - Atari. I still have
Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329385

Bình chọn: 9.00/10/938 lượt.

được rồi”.



Đan chưa kịp kiếm ghế ngồi thì đã phải bật dậy vì Kiệt… định rời khỏi giường bệnh.

+ Vết thương rách ra bây giờ !!!!!!!!!!!! nằm xuống không thì bảo !!!!!!!!!!!!!!

+ Cô… cô quát tôi á.

+ Anh đừng để tôi phải gọi mấy bà y tế cho anh một liều an thần đến sáng may.

Hắn tức đỏ mặt mà không làm gì được, hiếm khi Kiệt trở nên “vô hại”. Đan phải tranh thủ….. !!! Cô giữ hắn nằm im xuống giường không cho ngồi dậy.

+ Đồ khùng, cô có biết khi tôi khỏi hẳn thì hậu quả thế nào không. *tức*

+ ừ ha !! Để xem có khỏi được không đã. Nằm xuống !

+ Cô….

Đan nhớ ra những thắc mắc về việc Kiệt bị thương, cô lén nhìn hắn và dò hỏi.

+ Có chuyện gì xảy ra thế. Nghe bảo anh đi gây chuyện với lũ giang hồ.

+ Không phải tôi gây chuyện mà là chúng nó gây chuyện *Kiệt sửa*

+ Là sao.

Hắn thở dài nhún vai.

+ Hơn tuần trước, tôi thấy lũ trường Tài Đức gì gì đó trấn tiền mấy thằng mọt sách trường ta, tôi chỉ muốn… cứu người. Ai dè lỡ mạnh tay làm hỏng mất bộ răng đẹp của thằng thủ lĩnh. Hình như nó từng bị ai đánh te tua, mới làm lại răng, vậy mà… chậc chậc !!! *lắc đầu* Từ đó tới giờ bọn Tài Đức thi nhau kéo quân ở các trường tới sinh sự với tôi. Tôi không rỗi hơi mà tự kiếm việc vào thân.

+ Ơ??? Sao Vân bảo…..? Vậy sao anh lại lạnh nhạt với Trung – Tuấn – Chi, có thể nhờ họ………………….

+ Miễn dùm đi. Hay ho gì ba cái trò chém nhau mà còn lôi bạn bè vào. Và….. *dừng lại*

+ Và…..?

Kiệt đáp cho Đan cái nhìn nghiêm nghị.

+ Và chúng cũng cần bài học khi giấu giếm tôi về khoảng thời gian 2 tháng hè ở Việt Nam.

+2 tháng hè hả *ngây ngô* Đó là… *sực nhớ, vội ngừng lời*

Đan định nói gì? Khoảng thời gian đó chẳng phải Kiệt mất trí nhớ sống nhờ nhà Đan?

Kiệt nhanh chóng bắt được phản ứng của Đan. Hắn bắt đầu hỏi:

+ Cô cũng “nằm” trong 2 tháng đó?

+ Ha…. Gì…gì…*giật thót tim*

+ ĐỪNG CÓ GIẢ NGU NỮA *hắn ngồi dậy, quát vào mặt Đan* Có cái quái gì trong khoảng thời gian 2 tháng mà các người phải giấu nhỉ. Cho dù thế nào tôi cũng không lí giải được vì sao tôi không nhớ gì hết. Tôi uống rượu ở quán Bar, đi dạo gần bờ hồ, lúc tôi tỉnh thì lại đang nằm trên giường trong bệnh viện. Cảm giác như vừa mới hôm qua, thế mà thực sự thì đã tròn 2 tháng. Như thể…….. tôi bị mất trí nhớ?

Kiệt tức tối tuôn một tràng dài những điều hắn thấy khó chịu. Hắn để ý bàn tay Đan khẽ siết lại, nét bất ngờ trên mặt Đan. Hắn im lặng, ớ người như tượng.

+ TÔI…. MẤT TRÍ NHỚ???

Ngay giây phút cô tập kịch với Tùng thì cô đã biết mình không thể trở thành diễn viên. Chẳng mấy khó khăn để Kiệt nhận ra những điều Kiệt vừa nói đang đi đúng hướng, hắn đnag lại gần sự thực 2 tahsng trước.

+ Giấu giếm vô ích thôi. Tệ quá đấy. Không ai nói mặt cô là quyển sổ để mở hả *Kiệt nghiến răng*

+ Tôi…tôi không biết, anh đừng lảm nhảm linh tinh *lnugs túng, cố cãi cho được mới thôi*

Kiệt gần như phát điên vì Đan, cô không giấu được gì cả những cũng ngang ngạnh chẳng chịu khai. Kiệt nhìn Đan chòng chọc, tay hắn siết chặt thành nắm đấm, Đan vội quay đi nhìn khắp nhà, tránh khuôn mặt ác ma của Kiệt hiện tại. Người cô dựng bằng hết gai ốc lên, tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc, trong căn phòng rút cục cũng chỉ có 2 con người….

Đột ngột Kiệt vén chăn bước xuống đất, sải người lấy chiếc áo khoác đẫm máu cùng chiếc sơ mi trắng mỏng mà 2 y tá vừa đưa cho hắn mặc tạm. Đan tròn mắt ngăn cản mà hắn cứ xăm xăm tiến ra ngoài.

+ Cháu còn chưa lành vết khâu, đi đâu thế? *2 bà y tá hốt hoảng*

+ Giúp chau với, hắn bướng quá. Hắn đòi rời khỏi đây *Đan kéo nhẹ tay áo Kiệt, sợ đụng mạnh sẽ làm ảnh hưởng vết thương*

Hai bà y tá chạy lại đỡ Kiệt vào trong thì bị hắn lườm và de dọa.

+ Buông tay ! Cấm động vào người tôi ! Đây là tiền phí vì đã chữa trị. Chấm hết !!! Không nợ nần gì, không xen vào chuyện của tôi, hiểu chưa?

Kiệt đập xấp tiền vào tay một bà y tá, số tiền mà Đan phải đơ cứng người. Có vẻ hai bà đó đã mông lung, một phần vì… tiền quá nhiều (đủ sống trong một tháng), một phần vì Kiệt rất ư là đáng sợ.

Kết quả họ đứng yên nhìn Kiệt bỏ đi.

+ Ê ê………………………..anh đi đâu????????

+ Đã nói cấm động người tôi, cả cô cũng không ngoại lệ đâu !… A… Hix

Kiệt tính vung tay hất Đan ra mà vết thương ở bụng làm hắn quặn đau, loạng choạng. Đan bước đến kịp vòng tay hắn lên vai cô trước khi hắn ngã xuống đường. Kiệt vẫn nặng và cao tô như ngày nào ! T.T Đan cũng loạng choạng theo hắn.

+ Thôi thôi. Tôi chiu janh. Đừng cô làm vết thương nghiêm trọng hơn cho tôi nhờ. Anh muốn về biệt thự hả? Chỉ đường để tôi dìu anh về *Đành vẫy cờ trằng chào thua*

+ Không. Ra công viên, chỗ gần bờ hồ *hắn ra lệnh*

+ Sao??? *knih ngạc*

+ Điếc hả. Cứ ra đó đi !!!!!!!!!

Đan nuốt khan nước bọt trong cổ. Tim cô đập dồn dập như tới một giới