
+ Ừk. Kiệt và 3 anh sang VN mà chẳng nói vs em. Thế Kiệt đang ở đâu? Làm gì? Đi vs ai? $%^%#%$...
Cuộc đàm thoại xuyên quốc tế kéo dài 7 phút, Trung rất trung thực và tỉ mỉ. Vân hỏi gì Trung trả lời ấy, tường tận đến chân tơ kẽ tóc: chỗ ở
của Kiệt, Kiệt học ở đâu, Kiệt học phòng nào...
Kiệt nghe mà chỉ muốn nhảy tới song phi cho Trung vài cú.
+ Này, trả đt cho cậu. Vân lên máy bay sang VN rồi *Trung cười tự mãn và đáp trả đt cho Kiệt*
+ Ghừ. Mi ăn cái gì của Vân mà trung thành thế hả Trung?
+ Tớ ák. ăn cơm của cậu ! Nhưng lại trung thành vs Vân ! Vì trêu cậu
rất là thú vị. Hố hố *sau trận cười khả ố, Trung lủi nhanh*
Kiệt phụng phịu giãy đành đạch trên ghế, khóc lóc than sầu. Vân sang VN. Vậy là ngày tháng tự do của Kiệt sẽ chấm dứt.
+ Kiệt. Qua đây !!! *Đan lên tiếng khi thấy Kiệt cứ giãy giụa như con tôm tươi*
Tám người đã thay xong trang phục và đứng ở vạch xuất phát. Trang phục
của nhóm Hương màu trắng (quần dài, áo dài tay, có áo khoác), nhóm Kiệt
là trang phục đỏ đen (áo ngắn tay, quần thể dục).
+ Hai đội phân người ra đứng các chặng đi chứ?! *cô giáo thể dục – vị giám khảo duy nhất nhắc nhở*
Lập tức 4 gã lại rộ lên 1 cuộc tranh luận sôi nổi.
+ Trung, tớ vs cậu chạy chặng 1, chặng 2 *Kiệt quay ra bàn bạc vs Trung*
+ Ý hay đấy *Trung tán thưởng* Tuấn, cậu chạy chặng 3.
+ Há? Ôi tớ chạy chặng 3 à. Hê hê *hồi hộp*
+ Bọn mi có chắc muốn ta chạy chặng cuối không? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm? *Chi ngờ vực*
+ Chi ! Mi chạy không ra hồn thì….. !
+…….
Trong lúc 4 gã đang phân công nhau, 4 đứa con gái chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Hương túm tụm cả bọn lại:
+ Nghe này. Chúng ta có cơ hội thắng rồi.
+ Sao cơ?
+ Chạy chặng cuối quan trọng nhất mà lại giao cho gã Chi. Các cậu thừa biết gã Chi không có tinh thần chạy mà.
+ Ôh *cả bọn quay nhìn Chi như nhìn miếng mồi béo bở*
+ Tớ chạy chặng cuối cho. Các cậu tự phân công nốt đi.
+ Weeee…. Hương…
Hương chạy một nèo đến tận chặng cuối, thong dong bước vào vị trí, trước 2 con mắt ngây thơ cuả Chi.
+ Cô làm gì hả? *Chi khom người chống 2 tay nhìn Hương khó hiểu*
+ Huk? *hất tóc* Chạy chứ làm gì.
+ Xì… *cười đểu* chân ngắn mà bày đặt chạy vs tôi cơ đấy.
+ Ngắn thì sao *tức* Để xem chân dài thì làm nên trò trống gì !!!
Chỉ 1 câu nói Hương đã làm Chi phải tắt cười, toàn thân Chi bắt đầu
nóng lên vì nộ khí. Không hiểu Hương sống bắng gì mà nhìn mặt Hương…
ghét thế? Ghét từ đầu tới chân ! Cứ thấy Hương là ghét !....
Tóm lại hiện giờ Chi ghét những gì liên quan đến Hương ! CĂM THÙ VÔ ĐIỀU KIỆN !!!
+ Làm sao đây, làm sao đây????? Kiệt…chạy chặng 1 *Ân rối rít*
+ Có gì mà rối lên thế. Tớ chạy chặng 1 cho *Huyền đang hùng hổ lao tới vị trí chặng 1 thì cánh tay bé nhỏ uy lực kéo dội Huyền về sau*
+ Hì. Tớ_chạy_vs_Kiệt !
Đan lóc chóc chạy tới bên Kiệt – hắn vẫn ngáp ngủ uể oải. Đan liếc qua
Kiệt, nhìn thấy đôi mắt, đôi môi, cái mũi của Kiệt là Đan lại tràn ngập
trong lòng cảm giác yên tâm. Kiệt vẫn còn đây, chỉ là Kiệt xa rời Đan
một thời gian, Kiệt không biến mất. Nỗi nhớ của Đan đã chuyển thành nỗi
ám ảnh từ lúc nào….
Kiệt giờ mới ý thức đến con bé vs chiều cao chưa tới cổ mình, Đan đang đứng cười khúc khích bên cạnh hắn.
+ Cô chạy chặng đầu vs tôi sao?
+ Đương nhiên rồi *quắc mắt nhìn Kiệt*
Kiệt đáp lại cho Đan ánh nhìn trân trối, khuân mặt hắn nhạc nhiên và
do dự. Đan nhanh chóng nắm bắt được thái độ kì lạ của Kiệt, cô lại ngước nhìn hắn dò xét.
+ Sao hả? Chắc trong đầu anh nghĩ “Ồ, mình sẽ chiến thắng mà không tốn 1 giọt mồ hôi”, hoặc “mình đã hy vọng người
chạy cùng mình là ai khác chứ không phải con nhỏ khùng Trần Đan”, hoặc…
hoặc…*Đan miên man 1 hồi, cảm thấy tự ái trước sự coi thường của Kiệt*
+ Thôi đi. Cô hoang tưởng nặng rồi *Kiệt nhăn nhó lắc đầu*
+ Anh ghét tôi. Tôi biết. Anh yêu Vân. Tôi cũng biết. Hừ…. nhưng tôi
không quan tâm ! *Đan lè lưỡi cố nén cơn giận, mặc dù thực tâm có thể
Kiệt đã lĩnh trọn một chiếc giày*
+ Haizzz. Bọn nó bảo tôi nên thi
đấu công bằng, không “hãm hại” ai cả…. *Kiệt im lặng rồi lườm Đan, giọng Kiệt trầm hẳn, cỡ giọng hăm dọa khiến Đan sẽ phải rùng mình*
+…….. Ý anh là anh sẽ không để tôi về chặng 2 an toàn?
Rất tiếc nhưng Kiệt đã thừa nhận câu hỏi của Đan một cách quá phũ phàng. Đan chết trân, không kịp có phản ứng gì vs Kiệt.
+ Đừng lo. Tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ là tôi thấy thi đấu đoàng
hoàng thì rất đơn điệu *Kiệt cười nhếch mép đưa tay thì thầm vào tai
Đan* Tôi ghét nhất những đứa không biết điều, cô mà ngoan ngoãn giao nộp J-Max, chắc chắn cô sẽ không phải gánh chịu hậu quả ngày hôm nay. Tôi
không thích thú bắt nạt mấy đứa con gái, nếu như nó không phải mấu chốt
cản trở kế hoạch của tôi.
<