
ng của nữ. Anh nhìn kĩ lại đi.
+…. *đảo mắt một lượt* Hơ hơ hơ?
Chi mềm nhũn người, thảo nào tụi con gái không phát hiện ra hắn, bởi lẽ chẳng ai nghĩ được Chi lại chui vào đây. Chi cao thủ thật. Nếu người ta biết Chi vì trốn lũ con gái mà chui tận vào phòng thay đồ nữ, chắc chết luôn quá !
+ Anh 18 – 19 tuổi rồi mà còn sợ ma hả?
Chi rùng mình, lừ Hương, Hương động vào tim đen của Chi rồi đấy. Ghừ.
Chi sợ bóng tối và những thứ phi thực tế, điều này dễ hiểu khi Chi mất
bình tĩnh trong căn phòng tối, kín mít như như phòng thay đồ.
+ Cô làm gì trong này? A !!! Vừa nãy cô dám mắng tôi !
Hương nhíu mày, bặm môi, không nói không rằng.
+ Nói cho cô biết *ngày một to tiếng* Tôi thật không thể chấp nhận
được. Tôi làm gì mà cô mắng tôi? Đồ….bà chằn ! Đồ…phù thủy ! Đồ
&%%&*&*.....
Cơn tức vì thua chạy còn chưa nguôi
ngoai thì Chi đã làm Hương tức thêm vài chục lần. Hương nhào tới đấm đá
túi bụi khi Chi còn chưa hoàn thàn câu nói của hắn.
Hắn la không kịp, chỉ kịp đỡ đòn. Ôi, cửa ra vào còn nguyên mấy cái khóa, nó làm Chi hết đường để chạy.
Ngu thì chết ! bệnh tật gì ! =.=”
+ Cô đích thị là một mụ phù thủy. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà ! Những
tưởng thoát được lũ tặc nữ, ai dè lại gặp “trùm” tặc nữ *ngắc ngoải, hấp hối* Hu hu hu.
Hương ngồi bó gối trên ghế băng, buồn so ngẩn
ngơ. Chi nhìn kẻ sầu não kia, hắn nhún vai khó hiểu. Chi nhẹ nhàng tháo
chốt cửa (đã hại hắn 2 lần), mở rộng ra, luồng không khí mát mẻ quang
đãng của đêm đông tràn vào căn phòng. Chi tựa lưng ở cửa và nhìn xa xăm, trên bầu trời mênh mông vô định. Hương nhìn hắn, do dự khi quyết định
chủ động phá vỡ sự im lặng.
+ Sao anh lại để Kiệt thắng? Anh nói ghét đấu tiếp. Vậy mà anh vẫn để hắn thắng *nghe giống buộc tôi hơn là nói chuyện*
Chi quay người nhìn Hương, hắn muốn nhận được lời xin lỗi hơn là lời buộc tội thứ hai.
+ Hờ. Cô hay nhỉ. Kiệt và cô là ân oán riêng. Tôi tham gia hay không là quyền của tôi chứ.
+ sao anh không phân biệt làm thế thế nào là có tính người. Kiệt và T.A sai rồi. Bọn chúng tưởng nhiều tiền thì muốn gì là có đấy hả.
Chi định nói lại Hương nhưng rồi hắn quay mặt lờ đi, khoanh tay để cơn
giận không lộ ra ngoài. Hương gộp tất cả những gì liên quan đến Kiệt và
Sổ Đen, người VN có khác, nghe tiếng tăm : “Ghét ai ghét cả đường đi,
thù ai thù cả tông chi họ hàng” đã lâu mà giờ Chi mới trải nghiệm qua.
Bảo thủ đến thế là cùng.
+ Ya. Dù gì thì tôi không làm gì sai, ,cô xin lỗi đi !!!
+ Xin lỗi? Xin lỗi à? Xin lỗi hả? Đừng_có_mơ ! Hứ.
+ Cô…….Ghừ. Đồ phù thủy đánh đá.
+ Phù thủy cái con khỉ. Tôi hiền chán á !
+#%@#@$$#%$& …*tức sùi bọt mép mà không làm gì được đành vò đầu lẩm bẩm nguyền rủa*
Hương cũng chẳng buồn nhìn Chi, bạn của Kiệt đối vs Hương thì kẻ nào
cũng là đạo đức giả, cáo đội lốt người. Phải một hồi lâu Chi mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục cuộc đối thoại cụt ngủn của hai đứa.
+ Haizzz. Sáng kiến thông minh là cô hãy khuyên anh trai bán quách Linh Nguyễn cho T.A !!! Số tiền được bồi thường sau khi xác nhập Linh Nguyễn và T.A đủ cho các người sống cuộc đời triệu phú đấy *nghệ thuật phóng
đại: chém gió♥đá bão♥phệt sóng thần*
Ngày hôm nay chưa đủ mệt
mỏi sao mà Hương còn phải gặp gã Chi ngang bướng như cua này. Gì chứ
động tới việc Linh Nguyễn bị xác nhập là Hương lại tức muốn phát điên.
+ Ya. Cô khóc cái gì. Tôi góp ý trân thành cơ mà *Chi nổi quạc lên vs
Hương* sao các người cố chấp vậy nhỉ? Đồng ý là T.A thâu tóm có phần
không đúng. Nhưng T.A sẽ bồi thường còn gì. Có phải cướp trắng
đâu????????????
…………………..*im lặng*
+ Ya Ya Ya. Nói gì đi coi. Cô không muốn giao tiếp nữa hả.
+……………… Nỗi khổ riêng ! Nói anh hiểu không mà hỏi? *Hương vùng dậy quát vào mặt Chi*
+ Nỗi khổ riêng?
+ Thôi anh đi đi. Đi xa vào. Về chỗ Kiệt ý, tôi không muốn thấy mặt ai hết. ĐI ĐI !!!
Hương đẩy mạnh Chi ra ngoài, hắn cứ ngây người ra, kiểu này, chắc hắn lại mắc thêm tội vs Hương rồi cũng nên.
Ôi các số Chi đen như mực !
Hương đóng chặt cửa phòng thay đồ, ngồi bệt xuống chân cửa, chán nản.
Chi đứng ngoài cửa, lạnh thì có lạnh nhưng mà hắn không quan tâm. Cuộc đời Chi thích sống sòng phẳng, không nợ ai, không cho ai nợ (nhất là
tiền !!!). Lũ con gái bám Chi dài như sông nhưng chúng không thể khiến
Chi đảo mắt rời khỏi bàn máy điện tử. Thế mà từ hồi theo Kiệt sang VN
ăn-chơi-đàn-đúm rồi gặp phải Hương, Chi cứ mắc tội hoài. Cảm giác hắn nợ Hương một cái gì đó, cảm giác rằng hành động của Chi luôn ảnh hưởng
tiêu cực đến Hương. Giờ Chi mới được biết “bị chử.i” và “ăn năn” ra sao.
Chi tựa đầu vào cửa phòng, chắc mong muốn được xin lỗi của hắn
tanh bành rồi. Không khéo hắn còn phải lựa lời mà xin lỗi Hương?
+ Nỗi khổ đấy lớn không? *Chi hỏi*
+ Cái gì? Sao còn đứng ngoài đó *Hương giật mình*
<