
hồi tầm mắt.
"Bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không còn liên, một chút xíu cũng không có."
Anh biết, giữa bọn họ, thật không còn dây dưa.
Anh lấy ra một điếu thuốc, đốt, hung hăng hút vào một ngụm, loại cảm giác này, thật rất thoải mái, khó trách nhiều người lúc tâm tình không tốt thích hút vào một ngụm như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dực: Ấm nam, ấm nam, đây chính là đối xử với ấm nam?
Lục Lục: Người tốt trải qua tương đối thảm. . . . . .
Giang Dực: Vậy ta có thể làm người xấu sao?
Lục Lục nhún vai: Cậu không làm được gien người xấu a! Cái này phải trách cha cậu. . . . . . Tìm cha cậu náo.
Chủ nhật, lại là ngày cả nhà họ Giang tụ họp, trước kia luôn vắng mặt Giang Dực, bây giờ không chỉ có chủ nhật thành thành thật thật ở nhà mà ngay cả bình thường cũng ở nhà, mẹ Giang đặt hiện tượng này ở trong ở mắt nhưng cũng không nói gì.
Cách đó không xa, Dương Tử Hân đang khom người lặng lrx nói bên tai con gái, "Tinh Tinh, đi đến cho bác ôm, bác cao hứng sẽ mua đồ chơi cho con."
Tiểu Tinh Tinh nhìn mẹ, đôi mắt to tròn trịa, một lúc sau chạy đến chỗ Giang Dực, "Bác ơi, bác…."
Giang Dực nghe được giọng nói non nớt, lập tức nhìn sang, thấy Tiểu Tinh Tinh có chút run rẩy lảo đảo chạy đến chỗ mình, Tiểu Tinh Tinh đã biết đi từ lâu, chẳng qua là bộ dạng chạy chậm, toàn làm cho người khác lo lắng một khác sau nó sẽ ngã lăn trên mặt đất. Lúc Tiểu Tinh Tinh vừa chạy đến bên cạnh anh, anh liền ôm lấy cô bé, "Không ngoan". Anh mới vừa đánh giá xong liền phát hiện bé bày sắc mặt cho mình nhìn, không khỏi bật cười.
Hừm, nhóc con tức giận, thế nhưng hậu quả rất là nghiêm trọng đấy.
Giang Dực tiến tới bên tai Tiểu Tinh Tinh nhẹ giọng nói, "Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta ăn trộm kẹo, có đúng không?"
Tiểu Tinh Tinh lập tức che miệng mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn bác mình, đây chính là chuyện ngay cả mẹ cũng không phát hiện ra, loại kẹo đó ăn rất ngon, nhưng mẹ nói ăn kẹo không tốt cho răng, chỉ cho phép bé mỗi lần chỉ được ăn 2 cái, hơn nữa ngay cả ba cũng đứng về phía mẹ.
Giang Dực còn cố ý lén liếc mắt về phía Dương Tử Hân, vì vậy Tiểu Tinh Tinh thông minh đã biết, đây là hành động bác muốn giúp mình gạt mẹ, không nói hai lời liền cho Giang Dực một cái hôn.
Hơi thở ấm áp ở trên trán, loại xúc cảm đó tựa như nắm trong tay một món đồ cực kỳ dễ bể, không dảm hành động thiếu suy nghĩ.
Bên này bác và cháu gái đang chơi rất vui, bên kia Dương Mộng Như liền kêu Dương Tử Hân ra ngoài, Dương Tử Hân cũng không mấy khi về nhà, cho là mẹ định tán gẫu việc nhà, mẹ con cô thường ở chung một chỗ nói chuyện phiếm cười đùa. Vì vậy khi Dương Mộng Như hỏi chuyện của Giang Dực, quả thật Dương Tử Hân không nghĩ tới, không khỏi sửng sốt một chút.
"Anh con gần đây có chút kỳ quái, con có biết là bởi vì chuyện gì không?" Dương Mộng Như hỏi con gái mình, trước đó, mặc dù số lần Giang Dực về nhà ít một chút nhưng mỗi lần trở về cũng mang theo vui vẻ, vui sướng trong mắt tựa hồ cũng không giấu được, mấy ngày nay mặc dù số lần trở về nhiều hơn chút, trong mắt cũng nhiều hơn mấy phần thâm thúy và u buồn.
Dương Tử Hân nghĩ – dĩ nhiên con biết nguyên nhân, khẳng định có liên quan với vị mỹ nhân kia. Chẳng qua là trước kia anh trai đã cảnh cáo mình, không được nói chuyện vị mỹ nhân kia ra, trước kia chưa từng nói, bây giờ nhìn bọ dạng anh hình như cùng vị mỹ nhân kia ồn ào không vui, loại thời điểm này tất nhiên càng không thể nói.
Cô không ngừng lăc đầu, ý bảo cái gì mình cũng không biết.
Dương Mộng Như thở dài, thôi, chỉ là khó tránh khỏi tiếc nuối, "Mấy ngày trước nhìn bộ dạng anh con, còn tưởng rằng rất nhanh nó sẽ mang chị dâu con về cho chúng ta xem một chút, ai biết nhanh như vậy đã tách ra…."
Dương Tử Hân kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng, "Mẹ, mẹ…. Làm sao mẹ biết, ý của con là, làm sao mẹ biết anh con kết giao bạn gái chứ?"
"Con trai tự ta sinh ra, ta có thể không phát hiện ra thay đổi của nó sao. Hi vọng anh con sớm ra khỏi bóng ma thất tình."
Dương Tử Hân cau mày, "Đừng lo lắng, nhất định anh ấy không sao, có chuyện cũng là nói những người phụ nữ kia."
Đối với cách nói này của con gái, Dương Mộng Như bày tỏ không ủng hộ, "Anh con cũng không có thông suốt như vậy, mấy năm trước sau khi mối tình đầu của nó gặp chuyện không may, nó tự giam mình trong phòng không ăn không uống, tình trạng kia làm cho ta và ba con lo lắng không thôi."
"Hiện tại nhất định anh ấy sẽ không như vậy. "
Dương Mộng Như lắc đầu một cái sau đó than thở, "Chẳng qua là hiện tại anh con không lộ tâm tình ra ngoài mà thôi…. " Nghĩ như vậy làm mẹ liền lo lắng hơn, "Trước kia nó chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho dù thật sự gặp phải vấn đề gì khó khăn cũng không có thể ở trước mặt chúng ta che giâu, nhưng bây giờ ngay cả che giấu nó cũng không che giấu được…. "
Dương T