XtGem Forum catalog
Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327181

Bình chọn: 8.00/10/718 lượt.

mặt của cô, để cho anh càng có thêm loại cảm giác đau lòng không nói ra được, mặt của cô cũng rất lạnh rất lạnh, vì vậy anh đem hành vi cô nói mát thành tự mình hại mình.

Đầu tiên thân thể của cô căng thẳng tới cực điểm, nữa buông lỏng, "Anh. . . . . . Làm sao biết em ở nơi này?"

Cô vốn muốn hỏi anh vì sao lại tới, lại nghĩ đến ngay cả Hạ Ngữ Đình cũng biết chuyện ông nội cô nằm viện, vậy anh biết cũng hợp tình hợp lý.

"Em không có ở phòng bệnh, liền lên tới xem một chút, kết quả em thật sự ở nơi này." Anh buông cô ra, ngồi ở bên cạnh cô, lại dùng tay ôm cô trong ngực, "Không nên quá lo lắng, bác sĩ nói tình huống không nghiêm trọng."

Khóe miệng cô hạ xuống, lại phát hiện mình cười không nổi, cô rất muốn nói với anh —— chúng ta tách ra thôi. Cái ý niệm này, hôm qua từ một khắc ông ngã xuống thì có, cô cho là mình có thể rất bình tĩnh đi làm, lại phát hiện trước mặt anh, mình hoàn toàn không nói nên lời.

Trong ngực anh thật ấm áp, để cho cô ý niệm tham lam như thế, đúng vậy, chính là quá mức tham luyến rồi, vừa làm vui vẻ, vừa lại khó chịu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng của anh "Giữa anh và ông nội, có phải có hiểu lầm gì hay không? Hình như ông. . . . . ." Câu nói kế tiếp hóa thành một tia than nhẹ.

Giang Dực nhíu mày, "Một lúc cũng không giải thích rõ ràng được."

Cô cúi mắt, đại khái nhớ anh không biết tính tình của ông, coi như giải thích rõ cũng vô dụng. Cô đều không biết, cái ôm trong ngực này, mình còn có thể dựa vào bao lâu, mỗi một lần, đều trở thành ban ân đi!

Buổi sáng một trận mưa xuống, làm cho nhiệt độ cao giảm xuống, anh vuốt tay lạnh như băng của cô, chân mày càng thêm nhô cao lên, nhanh chóng cởi áo của mình xuống khoác lên trên người của cô.

Cô thừa nhận, ngày hôm qua ngay trước mặt ông nội, cô thừa nhận yêu anh. Không phải hiện tại, không phải lúc cô phát hiện mình mang thai, mà lúc trước, chính là cô cảm thấy mình động lòng, cô mới chịu rời đi, cô không muốn ở trong một đoạn tình cảm, ấy là trước kia luân hãm một cái.

Cô cảm thấy hình như bản thân vẫn đang làm chuyện sai lầm, muốn rời khỏi phải nên rời đi hoàn toàn mới đúng, cô lại trở về bên cạnh anh, đưa đến cái cục diện khó giải hiện nay.

Anh thấy cô quá trầm mặc, không khỏi nhìn về phía bụng của cô, "Em thích con trai hay con gái?"

Cô cũng cúi đầu nhìn bụng mình, "Anh thì sao?"

"Đều sẽ thích đi!" Anh cười cười, "Con trai muốn nhúng tay vào phải nghiêm một chút, con gái cưng chiều hơn."

Cô gật đầu, "Em cũng nghĩ giống vậy." Cô lại nhướng mày, "Nghĩ đến một đứa bé trong bụng mình chui ra ngoài, suy nghĩ còn rất khẩn trương một chút."

"Hả?"

Cô lấy tay khoa tay múa chân lung tung, "Nói không ra loại cảm giác đó, chính là cảm thấy thần kỳ!"

Bọn họ liền lấy đề tài đứa bé hàn huyên một lát, Tô Tử Duyệt muốn đi phòng bệnh xem ông nội, vào lúc này ông nên tỉnh. Giang Dực và cô cùng nhau xuống lầu, anh chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, cũng không đi vào.

Tô Tử Duyệt đi vào thì ông Tô đã tỉnh , mắt có chút vô hồn, sau khi cô đang đi vào, ánh mắt có tiêu điểm, rơi vào trên người cô.

Cô nhận thấy được vẻ mặt ông có chút bất đồng, lúc này cô mới có chút khẩn trương, trên người cô còn khoác áo của Giang Dực, cô thật hồ đồ, thậm chí ngay cả cái này cũng quên lấy xuống.

"Ông nội. . . . . ."

Cô cũng không biết phải nói gì rồi, ông Tô chỉ nhìn cô, "Giang Dực ở chỗ này?"

Cô cắn môi, không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, vì vậy chỉ nhìn ông.

"Cho hắn đi vào."

Cô có chút nóng nảy, muốn nói cái gì, lại ngậm miệng sau khi thấy ánh mắt ông.

Lúc này cô mới đi ra ngoài, kêu Giang Dực đi vào. Giang Dực cũng cảm thấy có mấy phần kinh ngạc, không ngờ vào thời điểm này, ông Tô lại yêu cầu gặp anh. Sau khi anh đi vào, ông Tô liếc mắt nhìn Tô Tử Duyệt, "Con đi ra ngoài."

"Ông nội." Cô có chút nóng nảy.

"Đi ra ngoài."

Tô Tử Duyệt liếc mắt nhìn Giang Dực, anh gật đầu với cô một cái, ý bảo không có gì, lúc này cô mới từ phòng bệnh đi ra , cũng đóng cửa phòng bệnh lại.



Tô Tử Duyệt ngồi ở trên ghế dài bên ngoài hành lang, trên người cô luôn có mấy viên thạch anh, màu sắc khác nhau, vào loại thời điểm này, sẽ lấy ra, đặt ở trong tay vuốt vuốt, như thế này sẽ ngăn cản thành công việc cô suy nghĩ lung tung. Cô không biết ông nội muốn nói gì với Giang Dực, không dám nghĩ đến chuyện tốt nhất, như vậy sẽ làm người ta thất vọng, cũng không nguyện ý nghĩ đến chuyện xấu nhất, như vậy quá khó chịu, vì vậy dứt khoát cái gì cũng không nghĩ.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cửa phòng bệnh được mở ra, cô lập tức dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn qua. Giang Dực đứng ở cửa, hướng cô cười cười, nhìn qua vẻ mặt hết sức nhẹ nhõm.

Cô lập tức đứng dậy, lúc muốn đi tới chỗ anh, anh đã đi tới đây, vươn tay vuốt tóc cô, miệng hơi cười, "Lo lắng cho anh?"

Cô lắc đầu,