Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210381

Bình chọn: 7.00/10/1038 lượt.

nói đến sức khỏe của cô, sau này khả năng có thai sẽ rất mong manh nếu lần đầu tiên đã bị sẩy. Chúng tôi không thể lấy máu của phụ nữ có thai, đó là nguyên tắc, vì thế tốt nhất là cô hãy liên hệ với những người quen biết khác, thời gian không còn nhiều, cô tìm được nguồn máu càng sớm càng tốt cho bệnh nhân.

Bị đuổi ra khỏi phòng lần thứ 2, Hạ Dương thật sự tuyệt vọng. Số ngày cô ở trên này đã tính bằng tháng, thế nhưng số người quen biết với cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu như không có ai khác trùng nhóm máu với anh thì anh sẽ ra sao, cô và đứa bé trong bụng sẽ sống như thế nào đây?



Bàn tay chạm nhẹ lên bụng, Hạ Dương thở dài. Thật sơ suất khi để có đứa bé này, nếu không Ngọc của cô bây giờ đã khỏe lại như trước rồi. Nếu anh ở đây chắc hẳn anh đã đứng sau lưng ôm cô và lại đùa nghịch tóc cô. Nếu anh ở đây, anh sẽ không để cô phải nấu thức ăn khi vừa tắm xong vì sợ bám mùi. Nếu anh ở đây thì đã có người giúp cô bưng cả chậu quần áo ra ngoài để phơi. Nếu anh ở đây, anh đã làm cho cô cười.

Hạ Dương chuyên tâm cho thức ăn vào trong bình giữ nhiệt, sắp xếp thêm một số đồ đạc rồi đi vào viện với anh. Chăm sóc một người nằm viện thật không dễ dàng chút nào, nhất là đối với một cô gái 19 tuổi cái gì cũng chưa biết như cô, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc khi làm những việc đó. Ít nhất, cảm giác ở bên anh cũng tốt hơn rất nhiều so với việc đưa tiễn anh, đặc biệt là cảm giác sắp được làm mẹ.

Tình hình sức khỏe của anh cũng đã tốt lên nhiều, Hạ Dương vui vẻ vừa đi vừa lẩm nhẩm vài câu hát, hôm nay cô định bụng sẽ thông báo cho anh tin vui về đứa con của họ. Thế nhưng, vừa đi đến phòng bệnh 203, Hạ Dương đã nghe thấy giọng nói của Ngọc:

- Thế hả? Con nó có giống anh không?

Không tin được vào đôi tai của chính mình, Hạ Dương thu bàn tay đang định mở cửa lại, cố gắng giữ chặt bình cơm để nó không rơi xuống đất.

Hạ Dương vốn là người trầm ổn, khi những việc bất ngờ xảy ra cô luôn có phản ứng chậm hơn so với người khác một nhịp. Chính vì thế mà không ít lần anh Dũng đã chê cô chậm, nói cô như vậy sẽ rất khó sống trong quan hệ nhà chồng sau này. Lúc này cũng vậy, cô lưỡng lự không biết mình nên đi về hay mở cửa đi vào. Mấy giây trôi qua, cô rốt cục cũng bước chân rời đi, bởi thế nên Hạ Dương mới bỏ lỡ sự thật đằng sau câu nói kia của Ngọc.

:Trong phòng, Ngọc nằm trên giường, khuôn mặt đã tươi tỉnh, hồng hào hơn trước, anh cười nói trong điện thoại:

- Ha ha, thế anh hỏi nhá, là con trai hay con gái? Là con trai thì nó chẳng giống anh thì giống ai?

- Ừ, trêu em chút thôi mà, anh á, khỏe hơn nhiều rồi, Hạ Dương chăm sóc anh rất chu đáo.

- Ừ, em bận thì đi đi, lúc khác nói chuyện tiếp nhá. Bye bye.

Ngọc nhìn điện thoại, đã đến giờ mà không thấy Hạ Dương mang cơm vào cho anh, mấy hôm nay cô ấy luôn rất đúng giờ cơ mà. Không thấy cô gọi điện bảo mình không vào được nên anh kiên nhẫn nằm đợi, gần 12 rưỡi thì bụng sôi ùng ục khiến anh không chịu được, anh quyết định bấm số máy của cô.

“Trời ạ, sao lại thuê bao nhỉ?” Ngọc nhăn nhó.

Vừa kịp lúc anh đặt điện thoại xuống giường bệnh, cánh cửa đã bật mở, Hạ Dương đứng trước mặt anh cười:

- Đợi em lâu chưa? Em xin lỗi nhé.

- Anh đói lắm rùi nè bà xã, Ngọc xoa xoa bụng, anh vừa gọi điện cho em mà không liên lạc được.

- Thế hả? Chắc là hết pin. Ăn đi, em nấu toàn mấy món anh thích, không ngon cũng phải cố ăn hết đấy nhá.

- Tuân lệnh bà xã. Ngọc cười cười, đợi Hạ Dương bón cho ăn.

Ăn được kha khá, cái dạ dày đã ổn định hơn, Ngọc lúc này mới nhìn đến mặt Hạ Dương:

- Em vừa khóc à?

- Hớ? Đâu có, sao anh lại hỏi vậy?

- Thấy mắt đỏ đỏ nè. Ngọc đưa tay chạm lên đôi mắt cô.

Hạ Dương tiếp nhân cử chỉ âu yếm của anh, cố gắng mỉm cười:

- Chắc tại nãy đi đường bụi bay vào thôi.

- Lại không chịu đeo kính chứ gì? Anh đã dặn bao nhiêu lần mà không nghe gì cả.

- Tại vội quá em quên thui, người ta sợ mình đợi lâu mà. Ăn xong chưa để còn thay đồ nào?

- Rồi, no rồi, cơm em nấu vẫn là ngon nhất, mấy bữa ăn cháo làm anh sợ xanh mắt.

- Gớm, trước đây còn bẻm mép chê em không biết nấu cơm cơ mà?

- Thì thời thế thay đổi mà. Ngọc cười để lộ cái răng duyên trông thật đáng yêu.

Hạ Dương lảng tránh nhìn vào nụ cười đó của anh, tập trung vào làm vệ sinh cho anh. Trong gần một năm qua, đã không ít lần cùng anh ân ái, thế nên bây giờ cô làm công việc cởi đồ, lau người cho anh mới không hề có chút đỏ mặt nào nữa cả.



Những ngày sau đó, Hạ Dương chăm sóc anh đều đặn, kĩ lưỡng đến mức móng tay móng chân cũng không có cơ hội ló mặt. Công việc ở shop thời trang của chị Vân Anh cô đã xin nghỉ, lớp học trang điểm cô dâu buổi tối cũng vừa kết thúc trước ngày sinh nhật anh, cho nên hầu hết thời gian của cô đều ở trong viện.

Hôm nay là ngày Ngọc được thả tự do sau 7 ngày ăn ngủ trong bệnh viện, anh vui mừng ra mặt:

- C