Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327611

Bình chọn: 7.00/10/761 lượt.

có thể phi thẳng xuống lầu, xách dép chạy về nhà nữa a.

2 ngày qua đi rồi, nàng vẫn ngơ ngẩn mãi vì chuyện này đây.

Thật khi nãy chỉ sợ Thùy Dương phát hiện.

Thề sống thề chết phải giữ bí mật tuyệt đối.

Nếu ko thì.....

Danh dự trinh nữ cùng ngọc thể của nàng sẽ nhanh chóng bay mất, tiêu tán ko dấu vết.

- Suy nghĩ chuyện gì mà chú tâm như vậy? Ko biết trời đất là gì ?

Như Phong ngồi trước mặt nàng từ bao giờ.

- A, thầy! Giật cả mình, tự nhiên mọc lên từ đâu mà ngồi lù lù ở đó được nhỉ? Mình thật là kém cảnh giác. Thầy có chuyện gì cần thảo luận với em ạ? Cố gắng quên đi chuyện kia, nghiêm túc hỏi chuyện.

- Ko, thầy chỉ có 1 số chuyện riêng cần nói với em thôi.

- Dạ, là gì vậy ạ?

Ngẩng đầu lấy lại dũng khí, cầu xin thầy đừng nhắc lại chuyện đó thôi. Mất mặt lắm rồi.

- Chuyện hôm trước...., ehem, em ko cần để ý, đừng bận tâm mãi thế, ảnh hưởng đến học tập. Thấy em ngồi học mà cứ ngơ ngác đi đâu, thầy thật ko an tâm.

- Dạ.

Vì sao lại thế chứ, Phong ca giết mình rồi.

Hình như mặt mình đang nóng lên.

Nhìn khuôn mặt đỏ ko kiềm chế được của người đối diện, Như Phong bụng cố nén cười, tiếp tục an ủi:

- Chỉ là chuyện ngoài mong muốn, từ giờ cứ coi như chưa có gì đi.

- Dạ.

Chỉ biết dạ thôi, sao dám phản đối đây?

Như chưa có gì sao?

Nói dễ hơn làm a!

- Còn nữa, thầy sẽ giữ bí mật, ko nói cho ai biết, kể cả với Như Tùng, vậy nên em ko cần lo lắng.

Cố tình tung 1 đòn chí mạng cuối cùng, hạ gục nàng trước khi rời đi.

Nhếch mép cười mà trong lòng ẩn 1 nối đau vô hình.

Thầy biết, em có ý với Như Tùng, thầy cũng ko có gì với em cả.

Đó là sự thật.

Cảm giác ngày đó chỉ là mơ hồ bất chợt thôi. Bỏ đi!

Chàng ko phát hiện ra bước chân của mình mỗi ngày 1 nhanh lên như muốn trốn thoát khỏi tầm nhìn của Hạ Dương vậy.

Còn nàng vẫn ngồi im như phỗng đực, mắt trợn tròn nhìn theo hình bóng đang khuất dần.

Làm sao biết mình thích anh Tùng ah?

Mối lo ngại cũng ko còn, vì sao vẫn ko thấy thoải mái nhỉ?

Sao mình lại cảm giácc bứt rứt, xấu hổ như là bị phát hiện ngoại tình thế này?

Haizzzzzzzzz....

Thật đáng chết đi.

Về thôi. Bỏ đi!

Chầm chậm cất bước dưới sân trường, hòa mình trong ánh nắng cuối thu, tạm thời vứt đi mọi phiền muộn.

Nàng hoàn toàn ko nhìn thấy 1 thân ảnh trên ban công lầu 2, đứng trước cửa phòng chờ, lặng lẽ ngắm nàng dưới đó, mái tóc vờn bay trong nắng thu dịu nhẹ.

Cử tưởng trái tim đã nguội lạnh rồi chứ? Vậy mà với cô bé ấy mình như sống lại cảm xúc ngày xưa với Nắng Hạ.

Có thể an nhàn nằm trong lòng cô bé ngủ, ko bận tâm, ko khắc khoải, thật sự yên lòng.

Cảm giác con người thật đáng sợ.

Như thế này là sao đây?

Ko phải mình lại thích cô bé ấy chứ?

Thơ thẩn ngẩn ngơ đạp xe trên đường, nàng là đang suy nghĩ miên man a.

Ủa, Phanh!

- Bố! Bố đứng đây làm gì thế?

- Ah, con gái đi học về rồi ha? bố đang đợi chị Thu rồi cùng ra Nhà văn hoá, xe mẹ con đi rồi mà.

- Vậy hả, con tưởng bố muốn mua gì,

- Mà mẹ con điện về kêu hiện đang có khách, mẹ ko về nấu cơm được, thức ăn bố đã mua rồi, con về chuẩn bị nha. Ông Kim cẩn thận dặn dò.

- Dạ con biết rồi. Đưa mắt về phía người nào đó, chị Thu ra rồi kìa, bố đi đi.

- Ừ, bố đi nhé. Dứt lời tiến lại chiếc xe cùng người phụ nữ tên Thu đi mất.

Chị Thu là bà chủ của cửa hàng tạp hóa tại nhà, khá trầm tính, ít nói.

Chính nàng dù cùng 1 khu phố nhưng cũng chẳng bao giờ nói chuyện với chị ấy nhiều.

Từ ngày chồng chị là anh Tiến qua đời do 1 tai nạn, để lại 2 đứa con nhỏ, chị đã thực sự suy sụp tinh thần rất nặng.

Bố nàng là người đã thăm hỏi, động viên chị tham gia sinh hoạt văn nghệ để vơi bớt nỗi đau.

Trong mắt nàng, người phụ nữ đó là người vợ chung thuỷ, hết lòng vì gia đình, ko có lí nào lại có quan hệ 3 lăng nhăng như Thùy Dương nói được.

- Ủa, giấy gì đây?

Cầm tờ giấy được gấp cẩn thận, gọn gàng nơi khe cửa, Hạ Dương từ từ mở ra.

Trời ạ!

Tưởng lại có giấy mời chứ, sợ quá a!

Chỉ là bố nàng để lại lời nhắn dặn chuyện cơm nước thôi.

Chẳng qua là đã gặp nàng rồi nên thật là thừa thãi.

Tiện tay phi thẳng vào thùng rác.

Bố mình vẫn quan tâm đến gia đình như vậy, làm sao có thể bồ bịch bên ngoài được?

Thùy Dương đúng là.... lo bò trắng răng!

----------

- hi! đang làm gì thế cô em? Hạ Dương cất giọng hài hước trêu ghẹo.

- Nằm xem tivi chờ cơm thôi, má mì ko khiến tao vào bếp. hihi

- Sướng nhá, nhất cô rồi, chẳng bù tôi phải xắn tay áo nấu cơm đây này. giả bộ than vãn trong điện thoại.

- Hay ăn thì lăn vào bếp là đúng rồi, he he, thế mẹ đâu?

- Có khách nên ko về được, bố thì đi rồi.<


The Soda Pop