XtGem Forum catalog
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328365

Bình chọn: 7.5.00/10/836 lượt.

ạ Dương nàng thực ko chịu nổi, trò quái quỷ gì đang diễn ra đây?

Phần 2:

Ko để nàng phải lo lắng quá lâu, Như Phong biết mục đích đã đạt được, sử dụng giọng nói ôn nhu “nồng đượm” mà nói rõ hơn.

-Đêm nay thôi, giúp thầy nhé?

-A? Làm vợ một đêm sao? Liên tưởng đến chuyện tình một đêm ko khỏi làm cho Hạ Dương mặt đỏ chân run tim đập thình thịch, sao mà Phong ca lại nhờ cậy nàng làm chuyện tày trời đó chứ? Vì sao em phải giúp thầy? Nàng hỏi thay cho lời từ chối.

Bất quá Như Phong thật ko phải người dế đối phó, một con thỏ chưa sạch máu mũi như nàng tuyệt ko phải đối thủ ah. Đưa tay lên véo má nàng một cách cực kì âu yếm,yêu chiều, Như Phong than nhẹ:

-Biết làm sao được? Ai cũng biết em là “phu nhân tổng giám đốc” rồi? Nheo ánh mắt nguy hiểm, Như Phong nhìn nàng, em thử chạy đi giải thích với từng người xem có ai đồng ý với em ko?

-Thầy…? Hạ Dương cứng họng ko nói được câu nào, cố gắng nuốt hết tức giận vào bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt, ko chiụ thua mà 1 tay vòng ra phía sau lưng Phong ca, 1 tay đưa lên … sờ má, ngẩng mặt nhìn trực diện ông thầy đáng kính đang đắc ý, ngọt ngào từng lời vàng ngọc, ỗng xã định cho baby tập thể dục sao?

-…..

Ko đoán trước được phản ứng của Hạ Dương lại trở thành như thế này, Như Phong ngạc nhiên hoàn toàn, nhất thời ko có phản ứng kịp, nơi mà tay nàng chạm vào đang nóng dần, vờ quay mặt đi giấu ánh mắt hạnh phúc, hồi phục tinh thần trong tích tắc, cúi mặt xuống nhìn eo nàng ẩn ý, tay ko chủ động mà đặt lên bụng nàng:

-papa thương con ko để con phải chạy đi chạy lại nhưng mà xem ra mẹ con muốn giảm eo rồi, haizz…

-oẹ…. buồn nôn! Phong ca nói như thật làm Hạ Dương nàng chống đỡ ko nổi, vô tình tạo tư thế buồn nôn, hất tay ai đó ra, thầy đừng có như vậy nữa đi, em xin thua. Hạ Dương ko cam long mà đầu hàng nếu còn tiếp tục diễn trò nữa chắc đêm nay nàng sẽ mất ngủ thôi?

-được thôi, Như Phong gật đầu buông tha nàng, cố làm tốt vai trò Phong phu nhân đi nhé? Đắc ý cười nhẹ, Như Phong tiếp tục kéo nàng lại gần, đang tính tiếp tục nhảy nốt bài nhạc còn dang dở.

Hạ Dương vô lực chống đỡ, uỷ khuất trong vòng tay người ta, tức giận khiến mặt nàng đỏ rần lên, tay chân cũng trở nên luống cuống, đành phải víu áo Phong ca đề phòng sảy chân. ( Nhớ nha, nàng chỉ dám víu áo thôi, ko có ôm hẳn người ta a).

Trong con mắt của bao nhiêu nhân viên, đôi vợ chồng này thủ thỉ ngọt ngào, mắt đong đưa tình tứ khiến ai cũng phải ghen tị ah, nhưng mà ko ai dám làm càn, dù gì cũng là Tổng giám đốc nha, đành phải gió chiều nào che chiều ấy:

-Bài này ko tính, 2 người này nói chuyện cũng hết nửa rồi, nhảy lại đi. Tiếng ai đó châm ngòi cho cuộc biểu tình.

-Phải, phải, tổng giám đốc cùng phu nhân thể hiện lại đi. Ai đó phụ hoạ.

-…..

-….

Cả hội trường xôn xao, Hạ Dương nàng bị xoay như chong chóng, tay giật giật áo của Phong ca:

-ko nên ah, nhảy nữa em sẽ gục mất. Hạ Dương thì thào lời đề nghị yếu ớt.

-Được, ko nhảy thì ko nhảy. Như Phong cười với nàng sủng nịnh xong thì quay ra phía khán giả đang bức xúc, giọng trầm bổng mà nói, ko nên vận động mạnh, ảnh hưởng thai nhi.

Một lời sếp tổng nói ra, cả hội trường đóng băng.

Nhảy là “vận động mạnh” nha? Vậy thế nào là “vận động nhẹ” đây?

hắc hắc

-Haiz…, vậy xem ra thì chỉ cần vận động nhẹ là được? Sẽ ko ảnh hưởng đến hài tử a?

Một giọng nói phảng phất sự gian xảo, bất giác Hạ Dương thấy chân tay mềm nhũn, cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình, vô tình mà lùi lại, đứng nấp sau lưng Phong ca.

Có điều, nhìn như vậy ai cũng nghĩ là Phong phu nhân đang e thẹn, nhất tề ko để vuột mất cơ hội, quần chúng đồng loạt thúc giục:

-Hôn! Hôn đi. Tiếng cổ vũ rào rào làm xôn xao cả khu vục.

Hạ Dương chết đứng, bọn người công ty này quả thực biến thái kinh khủng đi, sao lại cổ vũ chuyện này nhỉ, muốn xem người ta hôn nhau thì ra bờ hồ mà coi chứ? >_<

-Thật ko nên, thầy ah. Đứng sau Phong ca, giọng nói xuống âm độ, Hạ Dương cầu khẩn, căn bản là nàng sẽ ko địch được những nhân sĩ điên khùng này mà.

-Nhanh đi Sếp tổng, hôn đi. Xung quanh ko ngừng hối thúc chàng, điện thoại đã mọc lên thành rừng, cảnh hot này phải cố mà chụp ah.

Như Phong bất lực ko giải tán được sự nổi loạn của nhân viên, mà cơ hồ bản thân cũng ko muốn vuột mất cơ hội, lẳng lặng xoay người lại đối mặt với Hạ Dương đang cúi gằm ko nhìn ra được là e thẹn sợ hãi hay tức giận, ôn nhu hỏi:

-Có được ko “bà xã”? Cố tình nói 2 tiếng cuối lên cao một chút, đủ để người ta nghe thấy.

Xung quanh đã có tiếng cười rúc rich, Phong tổng muốn hôn vợ cũng phải xin phép đó nha.

Tất nhiên, Hạ Dương cũng nghe được tiếng thiên hạ xì xào, mặt càng lúc càng đỏ hơn, đầu càng lúc càng xuống thấp, tim muốn nhảy ra ngoài, nàng đâu phải là vợ của Như Phong chứ?

Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong ai oán, là thầy hại em đến đường cùng, đừng trác