
br/>
Đến lượt tôi không hiểu.
- Em hết quà rồi.
Tôi nheo mắt. Chẳng lẽ anh thấy quà tôi chuẩn bị như vậy vẫn chưa đủ ư? Huhu. Mua quà cho tình địch kể cả có ít tiền cũng vẫn thấy xót xa lắm.
- Tay em.
Vương lên tiếng.
Tôi giơ tay mình lên trươc mặt, nhìn ngắm, tay tôi có gì đâu. Hay anh muốn tôi đi cùng anh? Có điên mới đi cùng. Đến đó lại phải mệt nhọc giả bộ vui vẻ, giả bộ hiền lành, lại còn phải trơ mắt nhìn Huy thân mật với Vương thì chắc tôi tức điên người. Biết là một chuyện, còn phải chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khác. Tôi không dại.
- Em không đi với anh đâu. Em chuẩn bị quà cho anh thôi, anh đi đi.
Tôi xoay người bước vào trong, nói tiếp.
- Với cả em còn phải nghiên cứu âm nhạc nữa. Về nhà em còn phải báo cáo về buổi hòa nhạc này cho Minh, không thì cô ấy sẽ giết em.
Tôi bước đi, nói liến thắng chẳng quan tâm Vương có lắng nghe không.
Đột nhiên tôi thấy cánh tay tôi bị giữ lại, cả người tôi như bị ghìm chặt.
Vương đang ôm lấy tôi.
Tôi không biết lần đầu mọi người được người mình yêu ôm có cảm giác gì, còn tôi thì phấn khích lắm. Cảm giác như muốn nổ tung. Để xem nào, chính xác là 169 ngày kể từ khi quen biết, và 47 ngày kể từ khi chúng tôi là người yêu của nhau, Vương ôm tôi. Tôi tuyên bố hôm nay kể cả là ngày tốt hay xấu thì tôi cũng sẽ đánh dấu nó là sự kiện lịch sử của đời tôi. Nắm tay chúng tôi còn chưa nắm mà đã nhảy sang giai đoạn ôm thế này. Nếu biết trước kết quả như vậy thì tôi đã sử dụng kế hoạch "làm tình địch tốt" từ lâu rồi.
Sau đó, cái ôm cũng kết thúc và Vương cũng đi sinh nhật Huy mà không có tôi. Còn tôi thì gạt phắt buổi hòa nhạc để đi thẳng tới nhà Minh chia sẻ sự kiện vừa rồi.
Tôi nên mất ngủ vì cái ôm này.
Tôi sẽ thức để kỷ niệm nó.
Rất đáng đấy, nhất là với người lười thể hiện tình cảm của bản thân như Vương.
“Chuyện tình của tôi vẫn thế.
Tình địch không cong cớn của tôi vẫn là Huy.
Và quan trọng là tôi phải mau chóng knock-out Huy thôi.”
Có vài lần khi Minh ngồi nói chuyện với tôi, cô ấy vẫn đùa tôi là một đứa trẻ xấu tính bởi tôi luôn làm những hành động có chút nhỏ nhen rồi bao biện bằng cách nói rằng tôi ác, vẫn ác như thế. Thật ra tôi không ác, cũng không xấu tính. Tôi chỉ làm những việc mà tôi thực sự nghĩ mình đúng hoặc nếu điều đó có là sai đối với mọi người thì trong mắt tôi và theo suy nghĩ của tôi, điều đó vẫn đúng. Nói thẳng ra thì tính tôi khá cố chấp, đôi khi lại cố chấp kiểu trẻ con. Vậy nên việc tôi chịu chiến đấu với Huy chỉ là trẻ con chơi với trẻ con thôi.
Minh cũng bảo với tôi.
- Nếu cậu thật sự muốn yêu thì tớ có thể ra đường vơ về cả nắm anh chàng giống Vương cho cậu. Việc gì cậu phải tranh với một đứa nhóc?
Tôi mới hung hăng trả lời.
- Họ có giống Vương 99% thì cũng không phải là Vương. Cậu không biết dù chỉ là 1% thôi cũng khác nhau lắm không? Thế cậu yêu Nam rồi bảo cậu cưới một thằng cha giống Nam cậu có chịu không? Chịu được không?
- Đồ ghê gớm đanh đá!
Minh giả bộ ngạc nhiên, sợ hãi trêu chọc tôi.
Tôi khoanh tay, vểnh mặt lên kiêu ngạo. Cãi cùn chính là sở trường của tôi, ngoài việc đó là ra thì tôi chẳng giỏi cái gì. Thật là một niềm tự hào ít ỏi!
- Tớ chẳng hiểu tên Vương đó có gì khiến một đứa như cậu mê đắm nữa…
Minh ngao ngán thở dài, thốt ra mấy lời thất vọng.
Tôi nhìn Minh, cũng có tí gọi là đồng cảm với lời nói đó, gật đầu, chậm chạp nói.
- Anh ấy chẳng có gì cả nhưng chính vì anh ấy quá bình thường lại khiến tớ phát sốt phát rét vì anh ấy đấy. Nghĩ lại thì nụ cười của anh ấy chẳng có ấn tượng với tớ lâu như tớ nghĩ. Tính cách anh ấy chẳng phù hợp với con người tớ dù chỉ một chút. Với cả tình địch của tớ cũng không điệu đà cong cớn như tớ vẫn tưởng tượng. Cậu phải biết là khi mọi thứ đã sụp đổ thì chẳng có gì để tớ phải ước mơ đâu. Sống tiếp và hoàn thành kế hoạch cuộc đời thôi.
Tôi ôm mặt, giả bộ khóc.
Minh vỗ vai tôi động viên. Nhưng câu nói của cô ấy vừa thốt ra thì tôi tỉnh hẳn.
- Yên tâm. Tớ sẽ không để cậu bi lụy vì ai lâu vậy đâu. Nhân danh bạn tốt, tớ đã ghi âm lời cậu vừa nó rồi gửi cho Vương và Huy. Họ sẽ để cậu sống yên ổn thôi…
Tôi trố mắt ra nhìn Minh. Việc đầu tiên tôi làm sau khi bóp cổ Minh là tìm kiếm điện thoại của cô ấy.
Tôi liên tục xoay cổ Minh và lầm bầm chửi.
- Ranh con! Cậu dám làm thế với tớ thì đời này cậu sẽ không yên với tớ đâu. Nếu có kiếp sau tớ cũng sẽ đầu thai bên cạnh cậu và hành hạ cậu.
Mắt Minh trợn ngược vì bị tôi bóp cổ nhưng không vì thế mà cô nàng chịu thua tôi. Minh giơ tay lung tung nhằm vào cơ thể tôi để cấu véo cho bõ tức.
Cuối cùng thì trận chiến bất thình lình của chúng tôi cũng kết thúc bằng lời cầu xin của tôi.
“Minh bé bỏng, hãy tha cho tớ lần này. Tình yêu của tớ, cậu không thể làm nó nham nhở như thế được.”
Và sau