
i an tâm chứ.
Huy Nam nhìn xuống người đang ngủ trên ghế kia, không khỏi tò mò.
- Sao Hạ Vy lại ở đây?
Bảo Duy đáp. - Là thư ký của tôi
- À thì ra cậu chọn thư ký cũng phải chọn người đẹp. Mà lại còn là tình đơn phương cũ.
Duy đấm nhẹ vào lồng ngực Huy Nam, cười nhạt.
- Thôi đi. Giờ chúng ta về nhà tôi nghỉ ngơi.
- Nhà cậu? Ở London sao? - Huy Nam sửng sốt.
Duy mỉm cười. - Đúng thế. Nghĩ tôi tầm thường vậy à?
Nói xong, Duy không đánh thức Hạ Vy dậy mà lặng lẽ luồn tay qua eo cô, nhấc lên nhẹ nhàng.
-------
General.
Đặng Minh Quý nhìn xuống quán cafe cho nhân viên thấy My đang ngồi ở đó. Hắn tiến đến gần cô, rồi ngồi xuống.
- Giám đốc tại sao lại đến sớm vậy?
My đáp, trong lòng có chút không vui.
- Lo nghĩ nhiều, không ngủ được. Nên muốn đến sớm một chút.
Minh Quý đan hai ngón tay vào nhau, nhìn nét mặt My rồi nói.
- Về chuyện công việc làm thêm. Tôi rất hân hạnh được làm tài xế riêng cho cô.
My mỉm cười.
- Tốt lắm. Không uổng công tôi mong đợi. Nhưng tôi muốn công việc có thể bắt đầu sớm chút. Từ ngày mai được không?
Minh Quý có hơi bất ngờ, nheo mắt nhìn cô. - Tại sao lại gấp gáp vậy?
- Làm việc còn hỏi tại sao à?
Phong thái, cách nói chuyện của cô ẩn chứa sự lạ thường, ung dung, thầm lặng, Minh Quý hắn thầm nghĩ " Cô ta thật không đơn giản " -
Vâng tôi biết rồi.
My nhìn thẳng vào Đặng Minh QUý, ánh mắt sâu thẳm len lỏi từng khe hở kì lạ trong tâm hồn hắn, như đang tìm kiếm điều gì đó đáng ngờ. Một tin nhắn được chuyển đến hộp thư thoại của cô
" Anh phải đi giải quyết một số việc. Thời gian này em không được manh động về việc Hàn Kim Trạch, anh sẽ có cách an toàn hơn. - Nhật Anh"
Đọc xong, cô tắt màn hình đi, vẻ mặt thờ ơ không quan tâm cho lắm " Cứ đi hết đi. Một mình tôi sẽ lo được hết.
-------------
Phú Quốc
Nhật Anh đã là lần thứ 2 trong năm anh bước đến hòn đảo này, lần trước vì dạo chơi, lần này là do tìm người bạn đã bỏ đi 3 năm không về.
Bước tới một vùng chài cá, đi sâu vào bên trong anh không khỏi ngỡ ngàng. Khung cảnh yên bình, mái nhà đơn sơ thật khiến lòng người ta thấy an toàn, bỏ đi cái ồn ã của thành phố ngoài kia, trú ngụ nơi hoang vắng. Điều bất ngờ hơn là, anh nhìn thấy một chàng trai, mặc chiếc áo sơ mi cũ bạc màu, mái tóc đen rủ xuống, làn da sạm đi nhiều, như một người nông dân thực thụ.
- Hải Minh. - Anh cất tiếng gọi từ phía xa.
Người bạn đó của anh, đang phơi bày những con cá khô thì bị giật mình trước tiếng gọi đó. Vội vàng quay ra nhìn, đứng hình luôn.
Nhật Anh tiến đến phía Hải Minh gần hơn, trao tặng một cái nhếch môi rồi đấm thẳng vào mặt anh ấy. Hải Minh, vừa gặp lại đã bị đánh, nhanh chóng quệt vết máu trên miệng rồi đứng dậy.
- Được lắm. Người anh em, cậu ngày càng dã man hơn rồi.
Nhật Anh đáp. - Cậu còn đáng bị đánh nhiều hơn thế. Dám phụ lòng người đã giúp cậu bấy lâu, cậu là một kẻ thất bại, hèn nhát khi trốn tránh ở một nơi như thế này.
Hải Minh cười nhạt.
- Đúng thế. Tôi hèn nhát, tôi không dám đối đầu với khó khăn, tôi không giúp bác Nguyên Hùng được an nghỉ nơi chín suối.
Nhật Anh đáp. - Thôi. Hôm nay tôi không thèm cãi lý với cậu. Tôi đến đây chỉ là muốn khuyên cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Hải Minh nhìn thoáng qua anh, một chút kì lạ.
- Cậu thật khác nha? Sao bây giờ lại đi lo chuyện của tôi nữa?
Anh lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế gỗ xa xỉ, miễn cưỡng nói. - Là vì một người. Tôi không muốn người ấy đâm đầu vào nguy hiểm nữa. Cho nên cậu hãy về giúp cô ấy đi.
- Là ai? Mà có thể khiến cậu đi cầu xin người khác vậy?
Nhật Anh rầu rĩ đáp. - Huyền My
Hải Minh có hơi bất ngờ khi nghe tên "Huyền My" phát ra từ cửa miệng của người bạn thân mình.
- Là cô ấy sao? Con gái bác Nguyên Hùng. Người mà bác đã nhờ cậu chăm sóc, giúp đỡ một cách âm thầm đó sao? Không phải lúc đó, bác đã bao cậu không nên yêu cô ấy à? Cậu chỉ đem đến đau khổ, nguy hiểm cho cô ấy thôi.
Nhật Anh quát lớn. - Vậy cậu muốn tôi phải làm sao? Tôi mới là người chịu đau khổ, năm lần bảy lượt đều bị cô ấy lừa gạt tình cảm chạy đến bên Bảo Duy. Cậu nghĩ tôi không đau lòng à?
Bỗng nhiên, trong không khí căng thẳng Hải Minh bật cười.
- Thật là có chuyện đó. Tôi nghĩ chỉ có Hạ Vy mới có thể làm cậu đau khổ một lần, ai ngờ cô ấy lại còn giỏi hơn. Đúng là không tầm thường. Cậu càng nói tôi càng muốn gặp cô ấy đó.
Nhật Anh đáp. - Vậy là cậu đồng ý quay về rồi phải không?
Hải Minh ú ớ, không nói nên lời.
- Ờ...thì tôi phải suy nghĩ. Tôi muốn cậu ở đây vài ngày, để một thiếu gia như cậu trải nghiệm cảm giác nông thôn.
Nhật Anh phủi tay rồi đứng dậy, hất cằm lên phía trước tự mãn. - Có chuyện gì làm khó được tôi chứ.
- Hải Minh. Tôi về r