Snack's 1967
Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Nhất Định! Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328421

Bình chọn: 8.5.00/10/842 lượt.

ngôi nhà.

.

Nhật Linh đang đọc sách, thấy thái độ của Duy như vậy liền cảm thấy không vui.

- Cậu không định chào chị họ sao?

Duy liếc qua Nhật Linh. Ánh mắt sâu thẳm như giết người.

- Chị nên dùng kính ngữ với tôi. Dù là anh em nhưng tôi vẫn hơn tuổi chị. Biết chưa?

.

Lần nào cũng thế. Nhật Linh không thể cãi nổi Duy. Bởi vì tính cố chấp của em họ khiến cô phát ngán.

.

Duy chạy vào phòng khách, chạy lên chạy xuống la hét khắp căn nhà.

- My ra đây! Tôi biết chị ở đây. Ra đây tôi cần nói chuyện.

.

Trong phòng, My không biết tại sao mình lại phải trốn tránh. Không phải cô đã chấp nhận đối diện được với mọi thứ sao?. Nhật Anh đứng sau cô, vỗ vai.

- Em không nên trốn tránh. Càng như vậy thì mọi chuyện càng xấu đi.

My nghe vậy, lặng lẽ gật đầu rồi bước ra.

- Cậu tìm tôi sao? - My hỏi

.

Duy quay người lại, bộ mặt đầy gấp gáp. Cậu tiến đến gần, lay lay người My.

- Chị nói đi! Tại sao lại như vậy? Tại sao vẫn là anh ta. Tôi có gì không tốt - Duy gào thẳng vào mặt My.

.

Hiện tại, trong lòng cô đau như cắt. Nhưng vẫn phải gồng mình lên mạnh mẽ để chống trọi với Duy. Cô biết, cô càng mềm yếu thì sẽ càng cản trở cậu. Nếu nghĩ cho Duy thì bắt buộc cô phải thật tàn nhẫn.

My ngước lên nhìn Duy, khuôn mặt lạnh băng.

- Tôi thích anh ấy! Không phải là cậu.

.

Duy càng khó chấp nhận được sự thật. Anh lùi vài bước ánh mắt chan chứa nước mắt tức giận nhìn My.

- Tại sao tôi lại cảm thấy như chị đang nói dối vậy? Chị đừng như thế được không? Nói cho tôi biết là chị đang nói dối đi.

.

My như bất lực không thể nói thêm được gì, cô chỉ cúi gằm mặt xuống để trốn tránh ánh mắt của Duy. Đứng trước cậu khiến cô mềm lòng, khiến cô xao xuyến.

Nhật Anh từ trong bước ra.

- My đã nói như vậy cậu không nên miễn cưỡng. Cậu có thể yên tâm để tôi chăm sóc My.

.

Duy bước lên, túm lấy cổ áo Nhật Anh.

- Tại sao tôi phải nhường anh? Chẳng phải anh muốn trả thù sao.

Nhật Anh dùng hai tay đẩy Duy ra. Ánh mắt thay đổi thần sắc.

- Đó là chuyện trước kia không nên nhắc lại.

Duy lúc này, mới nhìn sang chỗ My. Đang cố nén nước mắt.

- Chị nói đi! Giờ chị muốn tôi hay anh ta?

.

My không ngần ngại trả lời.

- Chúng ta không hợp nhau! Ở bên Nhật Anh tôi vui vẻ hơn.

Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt Duy. Người con gái cậu yêu thương đang nói sẽ ở bên người con trai khác. Bao ngày qua tất cả chỉ là lừa gạt tình cảm sao?

- Chị được lắm! Bao ngày qua chị biến tôi thành trò đùa. Bây giờ lại muốn trở về bên Nhật Anh. Chị đúng là đứa con gái lẳng lơ

.

My như bị động vào lòng tự tròng. Cô tiến lên, tát thẳng vào mặt Duy. Đôi mắt chứa đầy giận dữ.

- Cậu không được xúc phạm tôi.

Duy thấy đau đớn tận cùng. Cậu lấy lại tinh thần, rồi cương quyết nói một câu.

- Từ bây giờ Bảo Duy tôi và Chị không còn là gì của nhau. Có gặp cũng đừng tỏ ra quen biết.

Nói rồi cậu bước đi thật nhanh. Lần đầu tiên cậu dám nói những lời đó với My. Khi nói ra Duy biết cậu không hề làm được, nhưng cậu vẫn phải nói. Không thể để My thấy được sự yếu đuối gục ngã của mình.

-----

Bên trong.

Khi duy vừa bước ra. My ngã gục xuống đất, lúc này cô mới dám gào khóc thật to. Cô hận mình, tại sao vừa nãy lại làm như vậy với Duy. Có phải cô quá đáng lắm phải không.

Nhật Anh buồn lòng. Chỉ biết ôm cô thật chặt, không để cô rời khỏi mình lần nữa. Nhất định anh phải bảo vệ, che chở cho cô.



------

Đã 3 ngày trôi qua kể từ ngày My gặp Duy.

.

My dường như vẫn chưa khá hơn. Sắc mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi. Cô bước xuống phòng ăn. Đã gần được 1 tuần cô ở nhà Nhật Anh. Lát nữa cô có thể về nhà, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng ở nhà họ Hoàng

.

Cô ngồi xuống bàn ăn, nặng nhọc xúc từng thìa cơm. 3 ngày này cô không muốn nghĩ đến Duy nên cô suy nghĩ sang chuyện khác, một khởi đầu mới.

- Em định sẽ làm gì? Không lẽ định dùng bằng luật sư đã mua sao? - Nhật Anh hỏi

My đang ăn ngước lên nhìn

- Em đang có ý định học thiết kế!

Nhật Anh mỉm cười

- Ý kiến không tệ. Anh có thể giúp em

My thắc mắc không hiểu rõ câu nói

- Giúp? Anh giúp được gì

.

- Chả lẽ em chưa được nghe nói tập đoàn General. Còn có trường học đào tạo nhân tài sao? Trong đó có đủ các ngành. Những người tốt nghiệp đại học danh tiếng hoặc là con nhà quý tộc mới được nhận vào đào tạo đó. Nếu em muốn thì anh sẽ sắp xếp cho em một chỗ.

My nghe thấy vậy liền vui vẻ hẳn lên.

- Vậy sao? Được thế thì tốt quá.

Nhật Anh đáp

- Nhưng ngày nào em cũng sẽ phải chạm mặt Bảo Duy.

- Học chung lớp sao? - My hỏi

- Không! Chỉ là học chung một m