
n. Cho nó nhát nữa đi. Cái vết lúc nãy còn nhỏ quá. Nó chưa sợ đâu . – Chà ! Giọng con gái. Nghe mà váng vất cả đầu óc. Con
gái mà giọng cứ the thé lên.
- Chị…
- Nào, chuẩn bị tinh thần chưa em gái … Chắc lần này ko đau đâu nhỉ ? -
Giọng của đứa con gái khác . Chắc đứa này chủ mưu đây. Giọng bình thản
đến lạ. Lại có gì đó khiến con người ta rợn người .
Có vẻ như “nạn nhân” đã kiệt sức rồi thì phải. Có nên ra tay làm “anh
hùng” một lần ko nhỉ? Ken nghĩ bang quơ . “Thôi, mình là người tốt mà.
MẶc kệ cô gái đáng thương kia có là “mĩ nhân” hay ko. Cứ cứu đã.”
Ken bước tới trước. Bàng hoàng nhận ra người con gái đó. Là My!!! Nhỏ đó làm gì bọn người này để ra nông nỗi vậy chứ. Đối diện My là một …à ừ
…coi là “mĩ nhân” đi. Cũng đẹp mà ! Nhưng ánh mắt cô ta đáng sợ quá.
Khiến Ken hơi lạnh sống lưng. Nhưng ko sao! Cậu cũng quá quen với những
màn đánh nhau này rồi. Huống hồ, cậu là “con trai”.
- Ỷ đông hiếp yếu. Như vậy là ko công bằng đâu mấy chị à?
Ken dựa lưng vào tường. Hai tay đút túi quần, bình thản. Gió lay động
vài lọn lóc nhỏ loà xoà trước trán. Trông…đẹp trai!!!. Lũ con gái mắt
sáng hơn đèn pha, nhìn Ken đắm đuối.
Duy chỉ có một người, ánh mắt vẫn ko đổi.
- Cậu là ai? Đây ko phải chuyện của cậu . Đừng xía vào.
- Nhưng tôi lại muốn “xía” vào thì sao đây. Huống hồ, cô gái kia…là bạn cùng lớp với tôi.
- Đừng nhiều lời nữa. Cậu tránh ra đi.
- Chà ! Tiếc thật đấy. Ko biết mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những
tấm hình này nhỉ? Bà chị xinh đẹp, chị “ăn ảnh” lắm đấy. – Ken cười
khẩy. Nụ cười đẹp mê hồn. Lắc lắc chiếc Cobi trên tay.
- Cái gì…
- Xin lỗi. Nhưng tôi lại là người…hơi bao đồng. Nên vô tình chụp được những bức ảnh…đẹp.
- Uyên. Bỏ đi. Ảnh đấy… - Mấy con nhỏ khác sợ, lay tay kẻ cầm đầu. Ngu thật! Mắc bẫy rồi!
Uyên quay lại phía nhỏ My, tức tối. Rồi quay gót bỏ đi. Ko quên tặng Ken 1 tia nhìn sắc lẹm.
- Xoá đi.
- Xoá gì?
- Ảnh.
- Oh! Ok. Ok. If you want.
Nói rồi, Ken giả vờ lôi điện thoại ra bấm bấm. MÀ thực ra thì có bức ảnh nào đâu. Lừa lũ đầu heo này dễ dàng thật.
Xong, sau khi lũ con gái bước đi. Ken chán nản nhìn My. Ngất rồi sao? Nhỏ này …gan bé thật .
Ken nhún vai. Đành cúi thấp người bế My lên.
Mỏi mệt quá !!
Đầu óc My dường như vẫn đang quay cuồng . Vết rạch trên má vẫn còn rát
mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí
mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó. Có bác Lan, anh Huy, chị Linh, chị Trang và cả cậu bạn khó ưa , Ken nữa. Sao lại có nhiều người thế này . Chuyện gì đã xảy ra??? Ai…ai đã đưa nó về đây …
- Cháu tỉnh rồi à? – Bác Lan dịu dàng hỏi.
- Bác. Cháu ổn ạ.
- Nhìn mặt cháu kìa . Sao lại ra nông nỗi này chứ, may mà thằng Ken…
- Kìa bác… - Ken huých tay bác Lan.
- Là Ken? Cám …cám ơn…cậu…
- Ko có gì. Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi.
- Ai đã đánh em thế . Nói đi My. – Linh sốt sắng.
- Mày yên đã. Để cho em nó nghỉ ngơi đã chứ. – Trang trách.
- Ừ nhỉ? Quên. Thôi, em nghỉ đi nhé . Chị ra ngoài đây.
- Này, bố mẹ cô ấy đâu.???- Ken ghé tai Linh, hỏi nhỏ.
- Con bé tội nghiệp lắm. Bố mẹ nó chỉ lo kiếm tiền thôi. Ko quan tâm gì
cả. Sáng thì đi làm sớm. Tối mịt mới về. Có bố mẹ mà cũng như ko…Hầu như con bé chỉ có 1 mình thôi…
- Thế à . Ken quay lại nhìn My, nét mặt có vẻ khá hơn nhiều. Con bé…đáng thương thật…
***
- My này...
- Dạ ???
- Là ai đã đánh em vậy ? – Huy hỏi.
- À...Em ko biết. Các chị ấy ko nói tên.
- Xinh lắm đấy anh Huy. - Giọng Ken chen vào. Nhưng mắt vẫn tập trung vào chiếc Cobi.
- Vậy tại sao họ lại đánh em. EM biết ko ?
- À...em...
My ngập ngừng. Ko, nó ko thể nói cho anh Huy biết cái lý do ấy được. Làm sao có thể nói rằng các chị ấy đánh nó là vì nó... thích thầm...anh Huy chứ.
Nó ko muốn anh biết. Bởi ...người mà anh Huy thích ko phải là nó. Mà là
người ấy, nó...mãi mãi ko thể bằng chị ấy được. Ko thể thay thế vị trí
của chị ấy trong trái tim anh.
Nó...chỉ có thể... âm thầm thích anh mà thôi.
Và...nó cũng chỉ mong có vậy. Nhìn thấy anh vui, với nó là quá đủ. Được anh quan tâm. Thế là đã rất hạnh phúc rồi...
- Sao?
- À...chỉ là xích mích nhỏ thôi ạ.
- Vậy à...Thế tại sao lại ra tay độc ác như thế chứ. – Linh từ trong bếp đi ra, nói giọng bất bình.
- Ừ. Lúc đầu tao cứ tưởng là đánh ghen cơ đấy. Dám rạch mặt ngươì ta. Bọn này ghê thật. - Nhỏ Trang nói thêm vào.
- Không...không phải đâu chị.... đánh ghen gì chứ...- My giật mình.
- Ờ..thì chị có bảo người ta đánh em vì ghen đâu nhóc. Ngốc ạ. Lần sau
đừng dại mà gây sự với những loại người như thế nữa nhé. Nguy hiểm lắm.
May mà lần này có thằng Ken... Ken nhờ ..