
Linh dường như ko ngừng rơi nhưng
tuyệt nhiên ko có lấy một tiếng sụt sùi nào. Huy thở phào nhẹ nhõm rồi
cứ ngồi yên như thế.
.*.
- Mẹ, mẹ có biết ko? Mẹ của con nhỏ Linh vừa qua đời vì vụ tai nạn xe gì đó. Thật ko ngờ. – Uyên hớt hải chạy vào phòng làm việc của mẹ mình,
gương mặt hiện rõ nét sửng sốt.
Bà Châu vẫn ko rời mắt khỏi đống tài liệu trên bàn, thản nhiên nói.
- Vậy sao?
- Mẹ ko ngạc nhiên à? Thật ko thể tin được. Bây giờ chỉ còn mình con nhỏ Linh đó, liệu nó sẽ sống thế nào nhỉ ?
- Chuyện đó chẳng phải việc của con. Đó là cái số của bà ta. – Bà Châu vẫn lạnh lùng.
- Mẹ lạ thật đấy. Thái độ của mẹ như đã biết sớm mọi chuyện rồi. – Uyên nhăn mặt.
- Ko. Mẹ chẳng biết gì hết, con ra ngoài đi, mẹ phải làm việc.
Uyên miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, trong lòng vẩn vơ suy nghĩ. Dù cho
nó và Linh có thù hằn nhau đến đâu nhưng nó vẫn thấy tội nghiệp cho
Linh. Ko có bố, mẹ lại mất, giờ chỉ còn bơ vơ một mình. Giả dụ nếu nó là Linh, nó thật ko dám tưởng tượng tiếp. Xem ra, nó thật sung sướng, có
bố, có mẹ, có anh, gia đình lại giàu có sung túc bậc nhất nhì. Thử hỏi,
liệu có mấy người được như nó chứ.
Nhưng mẹ nó nói đúng, việc đó chẳng liên quan gì đến nó. Nó chỉ cần sống cuộc sống của nó là được, hơi đâu mà lo chuyện thiên hạ. Kẻ thù vốn dĩ
vẫn là kẻ thù thôi, một khi Huy vẫn chưa thật sự là của nó thì dù Linh
có bất hạnh đến đâu, nó cũng sẽ ko nương tay.
.*.
Vy chạy vội lên cầu thang để lên lớp trước khi hồi trống cuối cùng kết
thúc. Lúc đi ngang qua tốp con gái 11B8 đang đứng nói chuyện cùng nhau,
mặt ai nấy cũng đều buồn buồn, Vy đã vô tình nghe được cái tin ấy, cái
tin về mẹ của Linh.
Tựa như sét đánh ngang tai, Vy đột nhiên bỗng thấy lạnh người, hai chân
dường như ko muốn bước tiếp nữa. Sao có thể xảy chuyện đột ngột như vậy
được, mới có mấy hôm mà đã xảy ra nhiều thứ như thế, Vy còn cảm thấy
chóng mặt bàng hoàng, liệu rằng Linh có chịu nổi ko.
Bỏ mặc giờ học, Vy chạy ngược lên cầu thang tầng 3, tiến đến lớp 11A1,
quả nhiên Huy nghỉ, Vy liền nhắn tin cho Nhật rồi đứng đợi ở ngoài. Ngó
vội vào lớp, Vy chợt nhận ra rằng Uyên cũng nghỉ, chắc hẳn khi biết Huy
ko đến lớp, cô nàng cũng ngán ngẩm mà ko muốn học.
Đúng như dự đoán, chỉ sau 2 phút, Nhật đã chạy vội ra phía Vy hỏi thăm tình hình rồi cả hai quyết định đến nhà của Linh.
.*.
Ngôi nhà màu trắng dần hiện ra trước mắt toát hơi lạnh lẽo toả ra khắp
phía, Vy và Nhật nhìn nhau rồi bước về phía cổng chính. Người ra mở cửa
là Ken.
- Chào em, chị là bạn của Linh, chị đến thăm cậu ấy.
- Anh chị vào đi.
Sau khi thắp hương cho bác, Vy cùng Nhật bước theo Ken đến trước chiếc
cửa màu nâu nhạt mà Vy chắc mẩm đây là phòng của Linh. Huy cũng ở bên
trong, thấy Vy và Nhật liền gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.
- Cậu thế nào rồi ? – Nhật mở lời trước.
- Cám ơn các cậu đã đến đây. Yên tâm đi, tớ ko sao đâu.
- Vậy thì tốt rồi.
Nhật nhìn sâu vào khuôn mặt của Linh , gương mặt tinh nghịch ngày nào
giờ đây tiều tuỵ đi trông thấy, tuy rằng miệng vẫn cứ gượng cười để
chứng tỏ rằng mình ko sao cả nhưng cậu vẫn biết Linh đau buồn như thế
nào, nhất là khi biết người mẹ mà mình yêu thương nhất lại ra đi đột
ngột như vậy. Liệu rằng khi biết mẹ cậu ấy đằng nào cũng sẽ rời xa mình, dù sớm hay muộn, Linh có đau khổ như thế này ko.
Lòng cậu đột nhiên đau nhói, phải, khi mất người mà mình thương yêu nhất, cảm giác của cậu...có phải cũng như thế.
Mai Chi...
“ Chi Chi, đợi anh...”
Nhật cất tiếng gọi yếu ớt qua màn đêm sương lạnh giá, cậu đang ở đâu,
cậu ko biết, cậu chỉ biết chạy và đuổi theo cô ấy, cô gái có nụ cười
thanh trong tinh nghịch cùng đôi mắt to đen với mái tóc hỉ nhi ngắn cũn. Nhưng chạy mãi, chạy mãi cô ấy vẫn ko dừng lại, còn cậu, mãi mãi ko
đuổi kịp cô ấy.
“Mai Chi, em ở lại đi’’
Âm thanh vang vọng khắp bốn bề, cô gái nhỏ vẫn cứ lướt nhanh theo làn
gió, hướng đôi mắt u sầu ảm đạm về phía cậu, nỗi niềm tiếc nuối dường
như vẫn chưa tan.
Cô ấy ngày càng đi xa để rồi mất hút vào bóng đêm huyền mặc.
- Mai Chi...
Nhật bất ngờ choàng tỉnh, mồ hôi vẫn ướt đẫm trán, cậu lại mơ, giấc mơ
về Mai Chi lúc nào cũng ám ảnh cậu. Nụ cười của cô ấy, mùi hương cỏ may
dịu dàng của cô ấy, cậu làm sao có thể quên.
..
ÀO !! ÀO....
Mặc cho dòng nước vẫn cứ bắn xối xả vào mặt, làm ướt sũng quần áo trên
ngươì. Nhật vẫn ngồi yên lặng tại đó, suy nghĩ vẩn vơ về những giấc mơ
về Mai Chi.
Thời gian trôi qua thật mau. Nhớ ngày nào cậu gặp Mai Chi lần đầu tiên,
đó là một ngày đầu đông tại xứ sở Kim Chi, khi cậu chỉ mới 15 tuổi.
...
Mái tóc ngắn cũn nhẹ nhàng phe phẩy trong làn gió đông lạnh buốt, bàn tay cô gái nhỏ khép chặt vào chiếc găng tay màu xám, mắt vẫn ko ngừng
liếc nhanh về phía con đường đông đúc. Ánh mắt cô vừa lo lắng,