
ch rưới bỗng chốc biến thành chiếc váy dạ hội đẹp tuyệt trần, và các chú chuột chui ra khỏi hang bắt đầu hát vang
chúc mừng.
Trong một giây đó, mình có cảm giác như vậy.
Và rồi một giọng nói cắt ngang dòng tưởng tượng của mình: "Hai người có lên xe không vậy" .Mình và anh Michael quay lại nhìn. Là Kenny. Cậu ấy đang thò đầu ra khỏi mui xe và vẫy tay gọi bọn mình.
"Ừm, có chứ" - mình ngượng nghịu nói, cứ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện gì sai trái ý.
Mình lên xe, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mà cũng đã có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng dọc đường về khách sạn, trong đầu mình chỉ vang lên một giọng
nói: "Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh."
Có thể anh Michael không viết những bức thư đó. Có thể anh ấy không cho rằng mình là cô-gái-giống-Josie-nhất trong trường.
Nhưng anh ấy đã nghĩ rằng mình trong rất xinh trong chiếc váy dạ hội
màu hồng. Và điều đó mới là quan trọng đối với mình. này bán bánh kếp
với giá chỉ 2 đôla - nhưng chưa bao giờ đi cùng với vệ sĩ và muộn như
hôm nay. Tội nghiệp chú Lars, trông dáng vẻ khật khừ khủng khiếp của
chú ý là đủ hiểu chú ý buồn ngủ lắm lắm rồi. Chú ý uống hết cốc cà phê
này đến cốc cà ph6e khác. Mình thì bị ngồi kẹt giữa anh Michael và
Kenny - thật buồn cười, sao lại trùng hợp thế nhỉ - còn Lilly, Boris và các thành viên CLB Máy tính thì ngồi xung quanh. Mọi người đang nói
chuyệ với nhau rất to, tất cả cùng nói một lượt, không ai nhường ai, ồn ào như cái chợ vỡ. Đúng lúc mình đang không biết phải quay sang nói
với anh Michael thế nào về cái vụ phim hoạt hình thì Kenny đột nhiên
nghiêng ngả về phía mình, ghé sát vào tai và thì thào: "Dạo này cậu có
nhận được lá thư nào hay ho không?".
Giờ thì mình đang ngồi
viết những dòng này trong phòng khách sạn của bà, xung quanh ngổn ngang toàn quà đám cưới và quà em bé. Con Rommel đang lăn qua lăn lại trên
ghế sô-fa trong chiếc áo len cash-mere hồng. Đáng ra mình phải đang
viết mấy lá thư cám ơn nhưng cuối cùng mình lại mở nhật ký ra viết.
Nhưng cũng chẳng có ai để ý đến điều đó. Ông bà ngoại đang ở đây, họ
đến chào tạm biệt trước khi ra sân bay đáp chuyến bay sớm về Indiana.
Giờ hai người bà của mình đang ngồi liệt kê những cái tên để đặt cho em bé và lên danh sách khách mời tới dự lễ rửa tội của em ý (ôi, không.
Lại nữa sao?" trông khi ông ngoại và bố đang thảo luận về sự luân canh. Đó có vẻ là chủ đề mà các nông dân vùng Indiana và các nhà trông ôliu
xứ Genovia đặc biệt quan tâm.
Vấn đề là ông ngoại là chủ của
một cửa hàng tạp hoá, còn bố là một hoàng tử, không hiểu sự luân canh
thì liên quan gì đến hai người cơ chứ? Mà thôi, kệ. Ít ra là hai người
đang nói chuyện với nhau.
Anh Hank cũng đang ở đây. Anh ấy tới
chào tạm biệt và thuyết phục ông bà rằng không có gì sai trái khi để
anh ấy ở New York một mình cả. Nhưng xem ra anh ấy vẫn chưa nói được
câu nào với ông bà cả vì từ lúc bước vào phòng tới giờ anh ấy chưa rời
cái di động. Hầu hết các cú gọi tới là từ mấy cô phù dâu tối hôm qua.
Ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy dù sao mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Mình sắp có một cậu em trai hoặc một cô em gái, chưa kể tự dưng
có thêm một ông bố dượng siêu giỏi môn Đại số và một cái bàn bóng đá.
Và bố hoá ra không khiếp sợ bà như mình nghĩ… Còn bà cũng đã vui vẻ hơn mọi ngày, mặc dù còn chưa đi nghỉ dưỡng tại Baden-Baden.
Nhưng bà vẫn chưa thèm nói lời nào với bố, ngoại trừ những lúc bắt buộc.
Còn nữa, chiều tối nay mình sẽ có buổi hẹn với Kenny ở rạp chiếu phim
thành phố để xem một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, như mình đã hứa với cậu ấy hôm trước.
Sau đó mình sẽ ghé sang nhà Lilly và tụi mình
sẽ chuẩn bị cho chương trình phát sóng vào tuần tới với chủ đề "Những
kỉ niệm buồn". Bọn mình sẽ thử thôi miên lẫn nhau xem có ai nhớ được
chút gì về kiếp trước của mình không. Ví dụ Lilly luôn nung nấu một
niềm tin mãnh liệt rằng kiếp trước cậu ấy là Elizabeth I
Và mình tin cậu ấy.
Sau khi xong mình sẽ ngủ lại nhà Lilly. Tụi mình sẽ thuê phim Dirty
Dancing về xem và làm giống như lần đi xem Rocky Horror - hai đứa sẽ la ó và ném đồ lên màn hình vô tuyến.
Và rất có thể sáng mai khi
thức dậy mình sẽ gặp anh Michael ở bàn ăn sáng đang mặc quần ngủ và
khoác áo choàng dài quên không buộc dây áo choàng dài như một lần mình
tình cờ nhìn thấy.
Thề rằng đó sẽ là kỉ niệm rất sâu sắc đối với mình.
Một kỉ niệm cực kỳ sâu sắc!
Bài tiểu luận (hạn chót phải nộp: 8 tháng 12)
Trường Trung Học Albert Einstein hội tụ rất nhiều học sinh từ các quốc gia, vùng miền trên khắp thế giới. Hội Học sinh của trường qui tụ học
sinh từ hơn 170 quốc tịch, tôn giáo và dân tộc khác nhau. Hãy miêu tả
ngày lễ Tạ Ơn đặc trưng của gia đình bạn. Yêu cầu viết ngắn gọn, súc
tích.
Ngày lễ Tạ Ơn
của Mia Thermopolis
6:45 sáng
Mình