Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3217955

Bình chọn: 7.00/10/1795 lượt.

h có năng khiếu trong chuyện viết lách. Có người đã NÓI mình có tài mà. Không phải chỉ có một người đâu.

Tất nhiên mình còn phải học nhiều. Mình chưa thể đạt tới
trình Danielle Steel được. Sẽ còn phải luyện tập rất nhiều nếu muốn
đoạt giải Tác giả của năm hay giải thưởng của Hội văn học gì gì đó.

Nhưng điểm B môn tiếng Anh ?????

Mình ư? Đời mình chưa bao giờ bị xơi một điểm B môn tiếng Anh nào!!!

Hẳn phải có sự nhầm lẫn nào ở đây!!!

Lúc nhận lại bài mình đã choáng váng tới mức không nói được lời nào,
miệng há hốc… Cô Martinez cũng phải nhận ra có điều gì đó không ổn với
mình: “Mia? Em có gì thắc mắc sao?”

“Đây là một điểm B” – phải
mất một lúc lâu mình mới có thể thốt ra được câu đó. Cổ họng mình đắng
ngắt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay thì run lên bần bật.

Vì sao ư? Đời mình chưa bao giờ bị điểm B môn tiếng Anh cả. CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ…

“Mia, khả năng viết lách của em rất khá” – cô Martinez nói – “Nhưng bài viết của em thiếu tính trật tự”.

“Thế ạ?” – mình vẫn chưa hết choáng.

Cô Martinez buồn bã lắc đầu.

“Cô nghĩ đó không hoàn toàn là lỗi của em. Có lẽ các năm trước em luôn đạt điểm A vì giáo viên môn tiếng Anh quá bận rộn với những học sinh
khác, những người thậm chí còn không biết phải viết như thế nào. Còn em thì rất biết phải viết gì, nhưng không phải với cái kiểu viết châm biếm trẻ con của em. Nếu không học cách viết văn đúng cách em sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhà văn thực thụ được, Mia. Bài tập về nhà vừa rồi chỉ chứng minh được một điều rằng em có vốn từ rất rộng, nhưng
KHÔNG PHẢI như một nhà văn”.

Thề là mình không hiểu cô ấy muốn nói gì. Mình chỉ biết một điều: mình đã bị điểm B. Một điểm B!!! MÔN TIẾNG ANH!!!

“Nếu em viết lại bài khác, liệu cô có thể chấm lại và hủy điểm B này của em không ạ?”

“Nếu bài viết của em đủ tốt. Cô không muốn em vội vã viết đại một bài
nào đó. Cô muốn em đầu tư cho bài viết của mình hơn nữa, Mia ạ. Cô muốn bài viết của em phải nói lên được điều gì đó khiến cô suy nghĩ” – cô
Martinez vẫn tiếp tục nhẹ nhàng dạy bảo mình.

“Nhưng…” – mình yếu ớt phản đối – “em đã cố gắng nói lên một vài điều về chuyện mấy con ốc sên…”

“Bằng cách so sánh hành động đổ 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia
của em với việc ca sỹ Pink từ chối biểu diễn phục vụ Hoàng tử Anh chỉ
vì anh ta có thói quen săn bắn sao?” – cô Martinez nhăn mặt – “Không,
Mia. Vấn đề đó không hề khiến cô phải suy nghĩ. Nó chỉ khiến cho cô
thấy buồn về thế hệ trẻ tụi em mà thôi.”

Đúng lúc đó thì chuông reo, cuộc tranh luận giữa hai cô trò buộc phải tạm ngừng lại.

Cũng may là chuông reo vì nếu còn tiếp tục nữa chắc mình òa khóc ngay giữa lớp mất.

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ NKTN

Anh Michael đã gọi điện cho mình vào giờ ăn trưa. Học sinh trường THAE chỉ không thể nghe hoặc gọi điện thoại trong giờ học, nhưng vào giờ ăn trưa thì OK.

Michael : Tối qua có chuyện gì thế em? Đang chat tự dưng em biến mất là sao?

Mình : Úi, em xin lỗi. Rocky tỉnh dậy và khóc toáng lên. Em phải chạy qua chỗ đó dỗ em.

Michael : À, ra thế. Mọi chuyện ở trường vẫn ổn chứ?

Mình: Nếu anh cho rằng mới đi học có hai ngày mà em đã đoán trước được học kỳ này em sẽ trượt môn Hình học, em bị ép phải tranh cử chức Chủ
tịch Hội học sinh, mặc dù không hề muốn tẹo nào, và cô giáo mới môn
tiếng Anh cho rằng em không hề có tài viết lách… LÀ OK thì vâng, mọi
chuyện vẫn OK.

Michael : Xem ra chuyện không ổn chút nào thật.
Em thử hỏi… ai dạy em năm nay nhỉ… à, đúng rồi, thầy Harding! Thử nhờ
thầy ấy dạy kèm thêm sau giờ học xem sao. Anh thấy thầy ấy cũng tử tế.
hoặc nếu em muốn thì chúng ta có thể cùng ôn bài vào thứ Bảy này, khi
chúng ta gặp nhau. Sao cô giáo tiếng Anh có thể nói em không có tài
viết lách được chứ??? Em là cây bút tài năng nhất mà anh từng biết. còn về chuyện tranh cử thì cứ nói thẳng với Lilly rằng em KHÔNG THÈM QUAN
TÂM đến mấy cái kế hoạch vớ vẩn của nó. Em đã có quá nhiều việc phải lo rồi, em không còn thời gian cho chuyện tranh cử nữa. Lilly sẽ không
thể ép em nếu em không muốn.

Chỉ Michael mới dám nói những câu
đó với Lilly bởi anh ấy có sợ gì cô em gái đó đâu. Nhưng mình thì sợ
cậu ấy một phép. Còn thầy Harding ư? Thầy ý đã phi cả một cục phấn vào
đầu Trisha Hayes trong buổi Hình học hôm nay. Thầy ý mà phụ đạo cho
mình chắc sẽ tức tới mức tọng cả hộp phấn vào họng mình mất.

Chưa hết, Michael làm sao có thể biết được khả năng viết lách của mình
như thế nào. Trừ mấy bài báo tường năm ngoái, và mấy bức thư, email, tin nhắn của mình gửi cho anh ấy. thậm chí mấy bài thơ mình viết tặng
Michael , anh ấy cũng đã được đọc bài nào đâu. Bởi vì mình đâu có gửi.
Mình luôn sợ là Michael sẽ không thích thơ của mình. Điều đó có thể sẽ
khiến cho cảm hứng sáng tác của mình bị chà đạp hoàn toàn.

Còn hơn là bây giờ, sau khi nghe những lời nhận xét tàn nhẫn của cô M.

Mình:


Snack's 1967