
nhìn thấy bà bác sĩ. Bà bác sĩ cũng ôm lấy dì tôi. Trời ơi, thể loại phim gì ở đây vậy.
“Bà khỏe không Hà Nghi? Lâu quá mới gặp bà đó, bà đi đâu đây?” Câu hỏi kinh khủng nhất của năm, đi vào bệnh viện phụ sản thì làm gì? Vào phòng bả làm gì? Mua rau chắc. Hỏi nhảm.
“Tôi dẫn con dâu tôi đi khám thai!” Dì tôi kéo tay tôi lại, giờ thì phải nhập vai nữa. Tôi nhẹ nhàng cúi chào bà bác sĩ.
“Ôi, con dâu của bà xinh quá quy định đấy. Con bé này đúng ra phải làm con dâu tôi!” Bà ta nắm tay, nựng mặt tôi. Làm con dâu bà làm chi? Làm máy đẻ để cho bà khám chắc. “Thôi, lên giường nằm đi con, bác khám nhanh thôi, chỉ siêu âm, không đau đâu!” Tôi biết mà, siêu âm mà đau gì chứ.
Nằm lên chiếc giường trắng, bả tha một lớp gel lên bụng tôi. Nó lạnh kinh, bộ bả ướp ngăn đá à? Sau khi bả lấy máy rà rà vòng vòng bụng tôi thì bả chỉ vào màn hình nói:
“Đây, em bé ở đây! Trong rất đáng yêu, chỉ mới ba tháng thôi nhưng nhìn nó là biết rất xinh đẹp rồi! À, con trai bà đâu mà nó không đi cùng vợ nó?” Bà bác sĩ hỏi dì tôi.
“Thằng con tôi nó đi công tác rồi, nó biết hôm nay vợ nó đi khám, nó muốn đi lắm nhưng về không kịp.” Dì tôi bịa chuyện kinh điển thật.
“Con có muốn nghe nhịp tim em bé không?” Nghe bác sĩ đề nghị, tôi không do dự mà đồng ý ngay.
“Thình thịch…thình thịch…” Âm thanh rất nhỏ vang lên, đó là âm thanh của sự sống. Thật thiêng liêng, cái sự sống ấy đang từng ngày lớn lên trong người tôi. Nước mắt tôi chực tràn ra., lúc này tôi nên cười mới phải thế mà nước mắt ở đâu cứ tuôn như thác đổ. Chắc tại con mắt nó đổ mồ hôi thôi.
Sau khi khám xong, bà bác sĩ in tấm hình của em bé ra cho tôi. Nói là để mai mốt chồng tôi về thì cho xem. Ừm, đợi chừng nào tôi kím được ba đứa bé thì tôi sẽ cho người đó xem. Thấy bả viết gì nhiều lắm nhưng tôi đọc không ra, chỉ đọc được chữ kết luận là “Tốt”.
Ra xe, tôi cứ ngồi ngắm nghía bức hình bé nhỏ đó, sao mà trong đáng yêu quá vậy. Con ơi, hãy lớn thật mau nhé, mẹ đã hứa những gì thì mẹ sẽ làm được. Mẹ sẽ sinh con ra đời một cách khỏe mạnh nhất. Tin mẹ, con nhé! Mẹ yêu con!
Ngày chủ nhật của tuần đầu tiên của đợt nghỉ hè đã đến, dì bảo cùng tôi ra ngoài mua vài bộ đồ để sau này bụng lớn lên thì còn có cái mà mặc, chứ đồ tôi bây giờ bó sát, em bé sẽ khó chịu.
Dì đưa tôi đến một shop thời trang chuyên bán các loại đầm bầu. Dì nói mỗi tháng lấy ba bộ, tính từ tháng thứ tư. Dì cho tôi thoải mái chọn. Tôi thấy cái nào cũng đẹp, cũng dễ thương hết đó. Làm sao mà chọn. Loay hoay nghe chủ shop giới thiệu thì tôi đã chọn được mười tám bộ. Mặc xứ nào cho hết.
Đang định cùng dì dfi ăn thì điện thoại của dì lại reo lên. Haiz, chắc cuộc “hẹn” của tôi với dì bị phá sản. Những người mà gọi cho dì giờ này chỉ có nhân viên chứ không ai hết. Nhìn mặt dì nói chuyện là thấy căng rồi.
“Phương Anh, con tự về được không? Dì có việc bận phải đi ngay!” Tôi biết ngay mà, chuẩn bị tinh thần rồi. Tôi gật đầu. Dì cười, xoa đầu tôi rồi rời đi ngay.
Tôi lang thang đi dạo trên phố, Thành phố Hồ Chí Minh đẹp lắm chứ. Tôi mãi ngắm cảnh mà va vào một người đang đi hướng ngược lại. Chu cha, va vào muốn nổ đom đóm luôn chứ chả chơi. Túi xách tôi thuận theo vì thế mà rơi xuống, đò trong túi văng tùm lum ra ngoài. Tôi ngồi xuống nhặt lên, người kia cũng vì thế mà ngồi xuống nhặt phụ. Xong xui, tôi đứng lên lật đật xin lỗi người ta. Ngước mặt lên nhìn thì ra là người ta đó là Minh Long. Cậu ta nhìn tôi cười, tôi cũng cười. Cả hai xả giao đôi câu thì tôi đi trước, cậu ta cũng có việc bận. Hôm nay là ngày gì mà ai cũng bận.
Về đến nhà, tôi soạn ra mười tám bộ đồ đó chạy đi thử. Công nhận, người đẹp mặc gì cũng đẹp. Kể cả lúc mang thai. Tôi hí ha hí hửng chụp ảnh làm kỉ niệm. Sau đó, tôi định lấy tấm hình siêu âm của em bé ra mà nói chuyện thì…ủa đâu mất tiêu rồi.
Không lẽ lúc nãy bị rớt nên rơi xuống cống rồi, hay là, đừng nha, đừng có nói Minh Long lụm rồi nha. Cậu ta sẽ phát hiện ra mình đang mang thai mất. Giờ làm sao, làm sao, cầu cho nó rớt cống đi. Kiểu này thì phải làm sao? Đau tim mà chết mất.
Mới ngày nào tôi vừa nghỉ hè mà nay sắp đến ngày nhập học lại, nhanh ghê. Nhưng có nhập học lại thì tôi vẫn phải ở nhà, giờ đã mang thai gần sáu tháng, bụng to ra thấy rõ, làm sao đến trường được.
Dì tôi đã đến trường làm thủ tục bảo lưu học bạ cho tôi,chắc có lẽ tôi phải nghỉ hết năm nay, năm sau mới nhập học lại. Đi từ lúc sáng mà đến trưa dì mới về.
“Sao dì?” Vừa thấy mặt dì là tôi đã hỏi điều tôi muốn hỏi.
“Ngồi xuống rồi dì nói cho con nghe!” dì lôi tôi ngồi xuống ghế. “Hiệu trưởng đã đồng ý cho con nghỉ hết học kì một, lúc đó con cũng sinh xong rồi. Học kì hai con phải nhập học lại, hiệu trưởng nói rằng con học rất giỏi nên sẽ theo kịp bài. Cái gì không hiểu không biết thì sẽ có giáo viên giảng lại cho con. Dì thấy vậy cũng tốt!” Tôi gật đầu, dì nói đúng, như vậy cũng tốt, tôi không cần học chung với mấy em nhỏ năm sau.
Tôi