
quên dưới sàn. Tôi nhanh tay chộp lấy hai ba cộc tiền. Không biết bao nhiêu nhưng khi thoát khỏi đây tôi và anh sẽ cần số tiền này.
Cánh cửa phòng bật mở lần nữa, ông ta bước vào. Tay cầm theo cọng dây.
“Xin lỗi con gái nhưng ba phải trói con lại, tránh để con làm loạn. Con đừng hòng cầu cứu Minh Long hay ai cả. Bởi vì hiện tại, cậu ta cũng đang bị nhốt như con ở nhà bên kia thôi. Cho ba xin lại bao tiền.” Tay chân tôi cố ngọ ngoạy nhưng không được, ông ta cột chặt quá. Phòng anh kế phòng tôi mà giờ mong anh cứu còn khó hơn lên trời. Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi đây, chỉ còn bảy ngày.
***
Tám giờ tối, mẹ bưng thức ăn vào cho tôi. Bà ngồi xuống nhìn tôi âu yếm. Tôi lúc này cực kì chán ghét ánh mắt của bà ta.
“Còn gì nữa không?” Tôi hỏi.
“Mẹ ở lại trông con ăn.” Bà vuốt tóc tôi, tôi nghiêng đầu né tránh.
“Không còn gì thì bà đi ra ngoài trước khi tôi mất bình tĩnh với bà.” Giọng tôi trầm xuống. Cố gắng kềm chế con quái vật trong người lại.
“Tại sao?” Bà hỏi tôi.
“Không có một người mẹ nào như bà đâu, bà không xứng đáng làm mẹ. Thấy con gái mình bị trói như thế này mà không chút xót thương. Cháu ngoại bà bị bán đi bà không chút đau lòng. Giờ thì ngồi đây mèo khóc chuột với tôi à? Còn anh tôi nữa, sống chết ra sao bên kia bà chẳng ngó ngàng. Hai đứa con của bà bị như thế này một phần là vì bà, tại sao bà lại sợ ông ta như vậy? Tại sao?” Tôi hét vào mặt bà. Nước mắt tôi không chảy, tình cảnh này tôi không nên tốn nước mắt.
“Mẹ…”
“Bà đi ra ngoài đi!”
“Mẹ…”
“Bà đi ra đi!” Tôi hạ thấp giọng. Bà ta vẫn chần chừ ở đó. “Tôi bảo bà đi ra ngoài mà, sao mà đứng đó hoài vậy?” Tôi hét lên.
Bà đi ra ngoài. Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại mình tôi. Tôi gục người xuống mệt mỏi. Giờ phải làm sao đây. Thời gian đang dần trôi qua một cách lặng lẽ. Tôi đưa mắt liếc nhìn đĩa thức ăn, bụng đang đói nhưng miệng tôi chát quá. Nuốt không nổi. Một vật thể lóe sáng lên trong phòng. Ánh sáng của nó như tia hi vọng cứu lấy đời tôi.
Ánh mắt tôi chạm phải tia sáng lóe lên trong góc tối. Con dao rọc giấy, con dao mà hôm qua tôi dùng để cắt mấy tờ giấy A4. Trời Phật sẽ không phụ lòng người mà. Tôi bước xuống giường, nhảy tưng tưng như mấy con ma cương thi trong phim để đến được cái bàn. Khó lắm mới lấy được con dao, bấm mũi dao lên được cũng gọi là thảm cảnh. Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ là phải thoát khỏi cái địa ngục này. Ánh mắt tôi liên tục nhìn về phía cửa phòng. Lỡ có người vào là tôi lấy dao đâm ngay.
Mười lăm phút trôi qua, tôi đã cứa đứt được cọng dây trói tay tôi. Thoát khỏi cọng dây thừng to tổ bố đó thì cổ tay tôi ứa máu lum la. Nhưng đây không phải lúc để tôi bận tâm. Nhanh chóng tôi cắt đứt được cọng dây trói chân. Xong, tôi thoát khỏi sự kềm hãm nãy giờ.
Bây giờ tôi phải qua kia cứu anh, nhưng không thể đi cửa chính được. Bọn vệ sĩ đứng xếp hàng đầy ở ngoài kia, chui đầu ra là chết ngay. Tôi lấy cái điện thoại bỏ vào túi váy. Ba cộc tiền ăn trộm hồi chiều tôi bỏ vào giỏ xách. Cầm theo con dao rọc giấy, nhiêu đây đủ rồi, đem nhiều quá chạy không kịp.
Tôi đi ra cửa ban công, mong là cửa không khóa. Tôi kéo kéo hai ba cái, cửa không khóa, nghiêng đầu qua lại nghiên cứu, không có ổ, mong phòng anh cũng vậy. Nếu được vậy thì sẽ rất thuận lợi cho chúng tôi. Bước ra ban công, chu cha, từ ban công phòng tôi qua phòng anh xa quá. Chừng ba mươi centimet, bước một dò cũng qua chứ đừng nói nhảy.
Tôi cẩn thận nhảy qua ban công phòng anh, tiếp đất rất nhẹ nhàng, không trật chân, tay gì cả. Tôi nhìn vào trong, anh đàn loay hoay cởi trói. Ông ta thật quá đáng, đối xử với con mình hơn cả con thú. Tôi nhẹ đẩy cửa ban công bước vào.
“Ai?” Anh hỏi.
“Nhỏ tiếng, em đây!” Tôi lên tiếng khe khẽ.
“Phương Anh? Sao em qua đây được?”
“Đây không phải lúc nói chuyện này. Em cởi trói cho anh rồi chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Ba đang liên kết với bà Lục Ngọc đưa tập đoàn của dì đi đến phá sản. Chúng ta chỉ có năm ngày cứu giãn chuyện này.” Tôi vừa nói vừa cởi trói cho anh. Năm phút, tay chân anh đã được trả tự do.
Anh bước nhanh xuống giường, vớ lấy cái túi xách nhỏ để trong tủ, anh gom toàn bộ hồ sơ, tài liệu, laptop cho vào. Anh bỏ điện thoại vào túi và lục lục tìm tìm cái gì đó trong tủ.
“Anh tìm gì vậy? Đi nhanh thôi!” Tôi hối thúc. Anh thảy cho tôi một cái vật thể hình chữ nhật, cứng ngắt. “Gì vậy?”
“Máy chích điện, đến lúc chúng ta cần dùng đến.” Anh nói rồi mang túi vào, đi nhanh ra ban công, không quên vớ lấy chìa khóa xe. Tôi bước ra nhìn xuống, cha mẹ ơi, cao quá, nhảy từ đây xuống có nước nát xương.
“Anh, sao giờ?” Tôi nuốt nước bọt hỏi.
“Cái cây, leo cây xuống!” Anh chỉ vào cành cây đang chìa vào ngay phòng anh, chỉ còn cách này thôi. Anh leo trước, tôi leo theo sau. Đã mười một giờ đêm mà trời nóng dữ, không có chút gió nào cả. Hiện tại bây giờ mà có thêm chút nhạc ki