
i muộn màng của anh. Tôi chẳng biết tại sao anh lại thay đổi đại từ nhân xưng khi nói chuyện với tôi, nếu đã như vậy tôi cũng nên xưng hô cho thuận tai. Tôi muốn thử nói chuyện với anh, thử thách anh để xem phần tâm hồn kia có nhạt nhòa đi không.
- Anh còn nhớ được mình đã làm những gì với em sao?
Đôi mắt của Phạm Hòa không còn nhìn thẳng vào tôi nữa mà anh nhìn xuống sàn nhà:
- Anh giở trò với em ngay tại nhà của em và nói những lời khó nghe với em tại nhà chị Loan.
- Những điều đó đều gọi là sự tổn thương. - Mắt tôi ngấn lệ. - Anh làm tổn thương em. Xin lỗi, em không tìm được câu nào khác dễ nghe hơn để dùng nhưng thực sự em đã bị tổn thương. Em biết lời xin lỗi của anh rất thật lòng nhưng em đã tha thứ cho anh một lần rồi, cuối cùng kết quả ra sao? Anh tiếp tục khiến em…
May là giọng tôi bị nghẹn lại để không phải nói ra từ ‘tổn thương’ thêm một lần nữa. Mỗi lần nhắc đến từ đó tôi lại nhớ lại chuyện mà anh đã gây ra và tôi tự làm chính mình bị tổn thương. Ngực tôi đau nhói như bị hàng chục mũi kim châm vào.
- Ngủ đi em.
Anh bước ra ngoài hiên nhà, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tôi tin anh sẽ đứng ngoài đó cho tới tận sáng để tôi có thể an tâm mà đặt lưng xuống nằm nghỉ. Dựa vào đâu để tin, tôi chẳng biết nữa. Tôi gạt mấy giọt nước mắt ngớ ngẩn chẳng hiểu sao lại tuôn ra rồi nằm phịch xuống ghế sa lông. Mắt tôi cứ mở to ra nhìn cánh cửa, nếu cánh cửa mà có cảm xúc chắc nó sẽ phải rùng mình vì sợ mất.
Rõ ràng là tôi rất mệt vậy mà tôi chẳng thể nhắm mắt lại được. Ban nãy vì tôi sợ anh nên tôi không dám ngủ còn bây giờ anh đã chẳng có mặt trong nhà nữa vậy tại sao tôi vẫn không ngủ được. Điều này chẳng hợp lý chút nào.
Nằm trăn trở mãi cuối cùng tôi đành phải thừa nhận tôi không muốn anh chết cóng ngoài đó. Nếu sự thật đã là như vậy tôi đành phải thành thật với chính bản thân mình thôi. Tôi sẽ mời anh vào nhà, nghe có vẻ hơi buồn cười bởi đây là nhà của anh, sau đó dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải chấp nhận bởi tự tôi đưa ra quyết định này.
Tôi bật dậy, chỉnh sửa lại đầu tóc rồi bước tới trước cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra hệt như lúc anh nhẹ nhàng đóng vào. Mưa đã tạnh, anh đang đi lại quanh hiên nhà với chiếc áo len mỏng dính, bước chân của anh chậm dần rồi dừng hẳn khi trông thấy tôi. Trông anh rất bất ngờ, phải vậy thôi bởi chính tôi còn không chắc về việc mình đang làm cơ mà:
- Em đã nghe chuyện buồn của anh. Em biết anh đã phải trải qua quãng thời gian chẳng dễ dàng gì bởi em cũng từng mất mẹ. Suốt một thời gian dài em đổ hết tội lỗi lên người bố, tại sao bố để mẹ chết, tại sao bố không thèm nhìn mặt mẹ khi bà trút hơi thở cuối cùng rồi sau này em hiểu ra chính bản thân bố cũng đau đớn, có khi còn đau hơn em. Khi bản thân mình buồn bã thì chúng ta nhìn người khác bằng con mắt ganh tị vì cho rằng họ chẳng buồn bằng ta nhưng sự thực là họ cũng buồn đấy, anh hiểu chứ, Phạm Hòa?
Anh bỏ hai tay ra khỏi túi quần, đôi mắt xám của anh mang một thần thái khác thường mà trước đây tôi chưa từng thấy, êm dịu hơn, khiến tôi không còn sợ anh nữa. Có phải đó mới là ánh mắt thật của anh không, nếu đúng vậy thì nó thật đẹp:
- Anh rất nhớ mẹ. Rồi anh được trông thấy bà, thấy bà đứng dậy và bước đi một lần nữa, thấy bà nói chuyện một lần nữa, anh biết đó không phải người mẹ thực sự của anh nhưng nỗi nhớ trong anh đã nguôi ngoai đi phần nào. Anh chỉ không nghĩ mình có thể đâm dao xuyên qua đầu của bà thôi.
Tôi không ngần ngại mà chạy tới gần anh hơn để ôm anh thật chặt. Không thể tin được mới chỉ vài tiếng trước tôi còn hận anh thấu xương vậy mà hiện giờ tôi lại muốn xoa dịu anh, dỗ dành đứa trẻ ương bướng trong con người anh, chia sẻ với anh chút ấm áp mà tôi có bởi người anh đã lạnh toát rồi.
Phải mất vài giây sau khi tôi sà vào lòng anh thì anh mới dang tay ra ôm lấy tôi. Vòng tay của anh rất chắc, rất mạnh. Tôi cảm thấy thật an toàn ngay cả khi cô ả kia vẫn còn bị trói ngoài gốc cây cách hiên nhà vài bước chân.
- Vì anh là một thằng rất cơ hội nên anh phải nói câu này, xin lỗi vì đã khiến em chịu tổn thương. Em có đồng ý tha thứ cho anh không?
Tôi bật cười trước cách nói chuyện của anh:
- Chúc mừng anh đã lợi dụng thành công cơ hội này. Được, em nhận lời xin lỗi của anh. Có điều…
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói:
- Có điều nếu anh làm tổn thương em thêm lần nữa em sẽ hối hận với quyết định của mình và em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh dù anh có chân thành thế nào đi chăng nữa.
- Anh biết. - Phạm Hòa gật đầu. - Anh hứa sẽ không có lần thứ ba anh làm tổn thương em đâu.
Tôi giơ ngón út về phía anh:
- Ngoắc tay nào.
Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy không còn khiến anh trông thật nguy hiểm mà nó khiến anh sáng sủa, lanh lợi hơn bao giờ hết. Anh cũng giơ ngón út của mình ra ngoắc chặt lấy tay tôi.
Khi giao kèo hoàn tất, anh đưa tôi vào trong nhà thì bên gốc cây, nơi mà cô ả kia bị