Duck hunt
Nhật Thực Lai

Nhật Thực Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327803

Bình chọn: 8.5.00/10/780 lượt.

ừng để cô em của ông làm sập nhà. - Phạm Hòa len qua tên quản gia, ném một bọc lớn toàn đồ ăn tươi ngon lên giường. - Và tôi nghĩ nên bỏ đói cô ta thì hơn. Cô ta quá khỏe.

- Tự nhiên cậu quan tâm tới cô em mới gia nhập này thế. - Hắn cười khúc khích. - Phải chăng cậu vừa qua mặt tôi chuyện gì đó.

- Ông có vấn đề về niềm tin đấy. - Phạm Hòa đối mặt với hắn. - Đừng quên tôi đã là thành viên trong gia đình của ông. Luôn là như vậy. Cho tới khi chúng ta xuống địa ngục.



Cứ chạy bộ được khoảng chục bước tôi lại ngó vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay. Giờ giấc bắt đầu trở nên quan trọng đối với tôi kể từ khi tôi biết được Phạm Hòa phải nén chịu đựng để làm việc cho tên quản gia. Tôi mong nhật thực diễn ra tới dường nào. Thật khó tưởng tượng nổi anh ấy có cảm giác gì khi phải ngủ chung nhà với hắn, trò chuyện với hắn như bạn thân, đi theo hắn thực hiện mấy phi vụ tàn nhẫn. Cố lên anh, chỉ còn một tuần nữa thôi.

Tôi ước gì có thể chia sẻ với ai đó về Phạm Hòa nhưng tôi không thể. Không phải vì lời hứa giữ kín bí mật giữa chúng tôi với nhau mà vì ngoài tôi ra chẳng có ai quan tâm đến anh cả. Tiến sĩ thì muốn mổ bụng anh, Quân thì mất niềm tin nơi anh từ khi anh đâm dao qua bụng anh ấy, chị Loan thì có thể lên cơn cuồng nộ bất cứ lúc nào khi tôi đề cập đến hai chữ Phạm Hòa, Phương thì khỏi nói, cậu ấy hận anh luôn cả phần của chị Trang, vì anh và tên quản gia mà cậu ấy bị cấm cung ở biệt thự, không được đặt chân tới trường. Về khoản khiến người ta ganh ghét mình chẳng có ai giỏi bằng anh cả. Chính tôi cũng suýt hận anh thấu xương nếu không nhờ cái kết nối đọc cảm xúc của chúng ta. Ôi, tôi tự vấn bản thân mình đừng có nhắc tới kết nối nữa, tôi không muốn dày vò tâm trí để lý giải tại sao tôi chủ động hôn anh vào ngày hôm đó.

Tôi ngừng chạy, một tay chống xuống đầu gối, tay còn lại rút chiếc di động phá đám đặt lên tai để nghe. Linh, nó không dành thời gian nghĩ cách biến đổi Yeun trở thành người đàn ông hoàn hảo theo ý thích của nó mà gọi cho tôi vào bảy giờ sáng làm gì nhỉ.

- Xin lỗi, thuê bao bạn gọi nằm ngoài vùng phủ sóng…

- Không vui chút nào đâu. Cậu có nhớ buổi hẹn cà phê sớm của các cặp đôi vào khoảng…một tiếng nữa chứ. - Linh biết rõ là tôi đang đùa.

Chẳng cần đứng cạnh Linh tôi cũng biết cái đoạn ngắt quãng ở đầu dây bên kia là do nó đang ngắm chiếc đồng hồ đôi mua cùng Yeun. Tôi cũng ngước xuống cổ tay để ngắm cái đồng hồ có tuổi thọ ba năm của mình, thật buồn tủi.

- Bộ não của mình chưa đến hạn bảo dưỡng. - Tôi nói. - Nhưng chỉ có một cặp đôi chứ không có các đâu. Mình đã nói với anh Quân sẽ liên lạc sau khi thi nốt các môn học cuối kỳ.

- Ơn trời! Anh ấy chưa chia tay cô bạn gái thích yêu xa như cậu. Được thôi, nhấc mông khỏi giường và tới quán cà phê nào. - Linh cười lớn.

Nó nghĩ tôi vẫn đang trùm chăn trong phòng riêng để ngủ nướng. Tôi chưa kịp thanh minh thì nó đã cúp máy rồi, cũng dễ hiểu, tôi mới lấy lại thói quen chạy bộ sau khi gặp Phạm Hòa ở khu đô thị mới. Tôi cần chạy để tiêu sạch năng lượng trong người, để vơi bớt tội lỗi vì đã coi anh ấy là kẻ chẳng ra gì một thời gian dài. Và tôi đã thành công, tôi mệt tới mức chẳng muốn chạy bộ cả quãng đường để về nhà nữa.

Chẳng lạ gì khi tôi lỡ hẹn với Linh và Yeun tới tận nửa giờ đồng hồ. Tôi cố gắng bước thật ung dung vào quán cà phê như thể tôi chẳng tới muộn chút nào.

- Thế đấy. - Linh gắt lên khi cái mặt tôi ló dạng. - Cậu và cái tên đó hợp nhau quá.

Tên đó? Yeun à, thế thì tôi không phải chịu án phạt cao nhất trong ngày hôm nay rồi. Chia buồn với Yeun:

- Cậu quản lý người ta gắt gao quá. Đôi lúc cũng phải cho nửa kia thời gian làm việc khác chứ.

- Mình không mạo hiểm như cậu đâu. - Linh nói. - Cho nửa kia thời gian làm việc khác đối với mình có nghĩa là anh hãy ngoại tình đi. Còn lâu nhé.

Tôi vẫy tay chào chị Loan, kéo chiếc ghế đối diện Linh, ngồi phịch xuống để trút hết sự mỏi mệt:

- Mình nói thật mà. Yêu không nhất thiết phải dính chặt lấy nhau đâu.

- Sao chị có cảm giác hai đứa đang giận nhau nhỉ. - Chị Loan đặt một tách cà phê sữa trước mặt tôi. - Bật mí một bí mật nho nhỏ này, dạo này Quân và Phương thân thiết nhau lắm.

- Anh ấy đang theo dõi sức khỏe cho Phương, em biết. - Tôi nhún vai ra chiều thấu hiểu tất cả việc gì đang diễn biến quanh bạn trai của mình.

- Để em giúp nó thông hiểu cho. - Linh vỗ ngực vô cùng tự tin. - Lần đầu đặt chân vào thế giới của tình yêu, con bé còn non nớt lắm chị ạ.

Chị Loan giơ ngón cái lên tỏ vẻ đồng tình với cái giọng châm chọc của Linh dành cho tôi. Tốt thôi, tôi đang muốn chìm ngập trong cuộc tranh luận nào đó trong khi chờ đợi nhật thực. Tôi trưng vẻ mặt thách thức ra, nhấp môi vào tách cà phê chờ xem bác sĩ tâm lý tương lai, chuyên ngành yêu đương học kia đọc diễn văn.

- Đầu tiên, mình phải nhắc cậu nhớ lại lá bài tarot đó. - Linh gõ tay đều nhịp xuống mặt bàn. Rõ ràng nó chẳng biết thính giác của tôi