
hông phải cô rất muốn làm vợ tôi sao, thái độ của cô bây giờ là như thế nào? - Hắn ta dùng lời lẽ khinh bỉ hỏi
Hai tay hắn vẫn giữ chặt cô, không để cô ra khỏi bàn tay của mình, gương mặt của cô vì nụ hôn vừa rồi mà ửng đỏ, đôi mắt ướp nước mắt. Cô nhìn hắn nói:
- Tôi đã nói tôi không phải người anh muốn tìm. Tại sao lại đối với tôi như vậy? - Cô yếu ớt nói
Trần Minh Trí không nói gì, im lặng nhìn ngắm gương mặt của cô. Rõ ràng là người trong bức ảnh mà Trần lão đã đưa cho anh, tại sao lại luôn miệng nói không phải chứ, cô ta có ý đồ gì đây. Vừa từ chuyến công tác Châu Âu suốt một tháng về thì Trần lão gọi phải tới để gặp vị hôn phu này trong bữa tiệc của gia đình cô ta. Anh đã cố tình đến muộn với mục đích bắt cô ta ra đây để 2 bên cùng nói rõ ràng là sẽ không có cuộc hôn nhân nào cả, vừa may bước đến cửa thì thấy cô ta ngồi ngay gần cửa. Anh không thích bị ép buộc phải lấy một người xa lạ, nhưng Trần lão sẽ không để yên cho anh nên đành dùng cách cả hai bên đều không ưng thuận kết giao để làm khó. Vậy mà cô ta cứ khẳng định mình không phải Trịnh Thiên Kim, thật khó đoán.
- Trịnh gia các người, có một đứa con gái duy nhất là Trịnh Thiên Kim, điều này không ai không biết, cô lại muốn lừa tôi sao?- Anh nghi ngờ dùng gương mặt lạnh lùng nói
- Tôi… tôi không lừa anh, tôi không phải Thiên Kim, tôi là Hà My, con thứ hai của Trịnh gia.
- Trịnh Thiên Kim, mau nói, cô có ý đồ gì trong việc này. - Anh siết chặt tay cô hỏi
- Á, anh… anh mau buông ta, anh làm tôi đau. Cái tên biến thái nhà anh, tôi đã nói tôi không phải cô ta, tôi là Trịnh Thiên Kim, con gái thứ 2 của Trịnh gia, mọi người thường gọi tôi là Rin. Dù mắt anh có vấn đề thì cũng phải cố gắng mà nhớ gương mặt tôi, tôi không phải là vợ sắp cưới của anh. - Cô giận dữ trừng mắt mà thét lên.
Minh Trí hơi bất ngờ nên nới lỏng tay mình ra khỏi người Rin, Rin được đà nên đẩy hắn ta ra nhanh tay mở cửa xe thoát ra ngoài.
- Thiếu gia, có bắt cô ấy lại không.
- Có lẽ bắt sai người rồi, để cô ta đi.
- Nơi đây khá vắng vẻ, cô ấy đi như vậy liệu có an toàn.
- Lái xe đến Trịnh gia.
Cô cứ thế mà chạy vụt, vừa sợ hắn chạy theo vừa tức giận. Khi chạy một đoạn xa thì thấy đôi bàn chân đau nhức. Nhỉn xuống thì thấy thì ra cô đang đi chân trần, đôi giày khi còn trên xe đã bị tuột ra lúc cô trốn thì làm sao mà có thời gian mang lại giày. Nhìn lại thí thật là thân tàn ma dại, đầu tóc rối bù, chân thì không có có giày, gương mặt trang điểm cũng nhoè nhoẹt vì nước mắt. Trong cô thật thê thảm, thật sự không biết nơi đây là nơi nào, điện thoại và tiền đều không mang theo. Cô cứ thế bước đi, đi đến một căn biệt thự, cô đứng phía trước lần lựa suy nghĩ có nên nhờ họ giúp đỡ. Dù gì cũng là con cái nhà Trịnh gia, không lẽ họ lại từ chối, nhưng xuất hiện dưới bộ dạng này thì thật sợ mất mặt cha mẹ.
Chưa biết có nên bấm chuông hay không thì phía trước có chiếc xe hơi đang chạy về phía cô, cô chạy trốn phía sau cây cao trước nhà. Chiếc xe từ từ tiến đến rồi dừng ngay phía trước căn biệt thự. Trên xe một đôi nam nữ bước xuống. Cô gái ăn mặc khá hở hang, cô ta mặc áo trễ ngực để lộ nguyên bản vòng 1 to đùng nhức mắt, chiếc váy phía dưới thì ngắn không thể tả, chỉ e khi cô ta hơi nghiêng người thì có thể thấy được cả nội ý. Nhưng gương mặt của cô ta khá là xinh đẹp, nụ cười quyến rũ chết người. Phía sau, chàng trai vừa xuống xe đi tới có vóc dáng quen thuộc, vừa đi về phía cô gái đã ôm hôn cô ta cuồng nhiệt, đôi bàn tay đặt ngay mông cô ả mà xoa nắn, trong bóng tối cô nhìn ra phía hai người họ, giữa đường làm chuyện nhức mắt. Càng nhìn cô càng há hốc mồn khi nhận ra tên bại hoại kia là tên Ken khốn kiếp, thế mà lại nói chưa có bạn gái. Cô hừ lạnh quay mặt vào trong, bất cẩn đụng phải cành cây vào đầu cô vô tình kêu á một tiếng. Đôi nam nữ đang cuồng nhiệt bên ngoài dừng lại mọi hoạt đông.
- Là ai, mau bước ra. - Ken lạnh lùng lên tiếng.
- Ken, có phải trộm không, em rất sợ. - Cô gái lăng lơ lên tiếng dựa sát vào người Lê Hoàng
- Ngoan, cục cưng có anh ở đây không phải sợ.- Hắn ta âu yếm ngọt ngào nói với cô gái.
- Mau bước ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo. - Hắn lại lạnh lùng lên tiếng về phía cô
Biết hết đường chốn, cô rón rén bước ra, cúi đầu không dám nhìn hắn. Ken nhìn cô nói:
- Ngước mặt lên cho tôi.
Cô vẫn cúi đầu, rồi lắc đầu không dám lên tiếng. Hắn thấy vậy liền đi tới, càng tới cô càng lùi, lùi đến cổng phía sau thì không còn đường lui. Hắn dùng tay đưa cằm cô lên, thoáng chút bất ngờ rồi nhếch mép cười:
- Thì ra là cô, tới tìm tôi vì sao phải trốn trong đó?
- Tôi… tôi không đến tìm anh? - Cô hơi sợ đáp
- Vậy tại sao trốn ngay trước nhà tôi. - Hắn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, bỡn cợt tiếp. - Cô gái này, bộ dạng như thế này tới tìm tôi là ý gì?
- Tôi đã nói, tôi không tới tìm anh. Bây giờ tôi đi trước, anh cứ tiếp tục việc tốt. - Cô tránh sang một phía dự đ