XtGem Forum catalog
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215223

Bình chọn: 7.5.00/10/1522 lượt.

>- Vâng, thiếu gia. - Trần Hậu lặng lẽ ra ngoài.

******************************

Rin bị bắt đến một nơi xa thật xa, cô cũng không rõ bọn họ đã nhốt cô trên xe và chạy lâu thật lâu đến nhường nào. Khi đến nơi thì cô bị bịt mắt lại mà mang xuống một căn hầm tối đên trong một căn nhà hoang sơ mà nhốt lại. Hằng ngày có người mang cơm và nước xuống cho cô, ngoài ra không một ai đến hỏi chuyện gì cũng không ra điều kiện bắt cóc là gì. Rin cứ thế mà sống qua từng ngày, từng ngày cô nhớ Minh Trí, nhớ gia đình mình, nhớ tất cả mọi người. Một nơi không có đèn, không có điện hằng đêm phải đối diện với bóng tối bao trùm khiến cô can đảm hơn nhưng rất lạnh khiến cô luôn bị bệnh mà không thể ăn uống được, thân gầy của cô lại càng gầy sơ xác hơn.

Một ngày nọ, một chiếc xe đến chở cô đi ra khỏi nơi tối tăm kia. Vẫn không ai nói gì, cứ thế mà mang cô đi đến một nơi tốt hơn nơi cũ. Đó là một căn phòng nhỏ, đủ ấm cho cô nhưng hiển nhiên vẫn không ai đến và ra một điều kiện gì để có thể thả cô đi.

Cô bị tách biệt với cuộc sống bên ngoài, chỉ nhìn thấy những tên to con đứng bên ngoài canh giữ và hiển nhiên cũng không hề dám xúc phạm đến cô. có vẻ thấy cô quá buồn nên bọn họ mang đến cho cô những quyển tiểu thuyết hoặc những quyển sách văn thơ cho cô đọc qua ngày. Cô thường nghĩ tên bắt cóc nào thật có học thức, lại sợ con tin buồn mà mang sách đến.

Cũng không còn thể đếm được ngày mình bị bắt đến hôm nay là bao nhiêu ngày, có lẽ Minh Trí và mọi người đang rất lo lắng cho mình. Rin nằm trên chiếc giường ấm đang nhớ đến anh, nhớ đến cách anh lạnh lùng cách anh trêu đùa cô. Chợt cô mỉm cười khi biết ngày mình sắp ra đi sắp tới.

Cánh cửa phòng chợt mở ra, Rin giật mình ngồi dậy vì trước đây chưa tới giờ cơm thì bọn họ không bao giờ đi vào, hiện tại thì cô mới vừa dùng cơm trưa xong.

- Là cô bắt tôi? - Rin kinh ngạc khi thấy Bảo Ngọc đi vào.

- Có gì đáng ngạc nhiên sao? - Bảo Ngọc cười khinh khỉnh.

- Vì sao chứ, không phải Minh Trí đã đưa hết RoYal cho cô rồi sao? - Rin hỏi.

- Tôi đầu cần cái RoYal ấy, thứ tôi cần là cái khác.

- Chị cần gì, không phải chị là chị gái của anh ấy sao?

- Haha, tôi cũng không ngại nói với cô rằng tôi là muốn trả thù cả Trịnh và Trần gia.

- Thù. Họ đã làm gì cô sao?

- Nếu ngày xưa, cha cô không phụ bạc mẹ tôi thì bà đã không đau đớn đến mức và phải lấy Trần già vì nghĩ ông ta là chổ dựa cho mình. Không ngờ sau khi lấy Trần Phó Quang, biết bà mang thai đứa con của Trịnh Đạt liền tức giận bắt mẹ tôi phải bỏ đi nhưng mẹ tôi nhất quyết giữ lấy. Trần Phó Quang tức giận liền trả thù mẹ tôi bằng cách ra ngoài lăng nhăng cùng người đàn bà khác, đến khi người đàn bà kia mang thai thì dẫn về Trần gia như mẹ tôi không hề có mặt tại đó. Sau khi bà vất vả một mình sinh ra tôi, ông ta liền tách hai mẹ con tôi ra mà vứt tôi sang Mỹ khi vừa mới sinh ra đời. Mẹ tôi đau khổ nhưng bị ông ta dùng tôi mà khống chế, không dám bỏ đi cũng không dám đòi hỏi điều gì. Khi người phụ nữ kia sinh ra Trần Minh Trí, vì sinh khó mà chết đi thì ông ta mang về mà bắt trên dưới Trần gia không được phép tiết lộ ra ngoài. Từ đó giao nó cho mẹ tôi chăm sóc, ông ta thật nham hiểm và ác độc vì không để mẹ chăm sóc đứa con dứt ruột đẻ ra và đi chăm sóc con của ông ta và nhân tình.

Rin nghe lời Bảo Ngọc nói, từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

- Sau đó, vì mẹ tôi là người tốt nên chăm sóc Minh Trí như con ruột của mình, luôn yêu thương mà chăm sóc nó nên nó luôn lầm tưởng bà ấy là mẹ ruột của nó. Đến một ngày, bà ấy lén xem tài liệu của ông ta về tôi nên biết nơi tôi đang sống mà kiếm cớ đi tìm tôi. Từ khi gặp lại mẹ, tôi đã nuôi quyết tâm phải trả thù cả hai dòng họ Trịnh Trần.

- Vậy ra, chị là chị cùng cha với em. - Rin nhìn Bảo Ngọc nói, một chút đáng thương cho cô ta.

- Không, tôi không bao giờ muốn mang dòng máu này. Thật ghê tởm.

- Em hiểu vì sao mà chị lại thù hận cha và Trần gia như vậy, vì vậy mà chị muốn em chết đi thì cha sẽ rất đau lòng. Muốn Trần gia phải thuộc về mình.

- Đúng là tôi muốn cô và cô chị gái song sinh phải chết đi, nhưng Trần gia đó tôi không hề muốn chiếm hữu tôi sẽ cho RoYal biến mất.

- Vậy sao chị lại không ra tay đi, em tình nguyện. - Rin nắm lấy bàn tay Bảo Ngọc mà nói.

- Không, tôi sẽ không ra tay mà bẩn tay mình với dòng máu của họ Trịnh các người, chắc cô cũng biết về lời nguyền kia chỉ cần qua ngày sinh nhất thứ 22 cô và chị gái cô sẽ phải chết đi.

- Chị, một mình em được rồi. Hãy để một mình em chết đi mà giải quyết mọi mâu thuẫn hận thù, tha cho Thiên Kim và Minh Trí. - Rin đã ngấn nước mắt mà nói.

- Cô thật không biết lượng sức. Mau theo tôi đi. - Bảo Ngọc đứng dậy tiến về phía cửa.

- Em có thể hỏi chúng ta đi đâu? - Rin đi theo phía sau mà hỏi.

Bảo Ngọc không trả lời, đi thẳng về phía cửa.

Chiếc xe chở cô và Bảo Ngọc đi thẳng đến cao ốc RoYal. Bảo Ngọc kéo Rin nhanh đến