
m nay lại chỉ có 4 người. - Rose trêu chọc Tuấn Khôi.
- Là 5 người chứ, phải không tiểu bảo bối. - Tuấn Khôi xoa bụng Rose mà nói.
Rose không đáp chỉ mỉm cười, không ngờ một ngày cô lại sắp làm mẹ, đứa con
kia lại là của Tuấn Khôi, người mà lúc bé luôn trêu chọc cô….
Đến bãi biển rộng lớn, 4 người đứng hít thở hương biển mặn và mùi hương của hạnh phúc.
Tuấn Khôi đảm nhiệm việc đi mua áo tắm còn Thiên Bảo sẽ phải đi mua kem
chống nắng cho hai người phụ nữ kia vì cái tội tự động sắp xếp mà không
báo trước cho bọn họ chuẩn bị.
- Cảm ơn chị. - Anh Thư mỉm cười nói với Rose.
- Vì sao lại cám ơn chị. - Rose hỏi.
- Vì người chị yêu là Tuấn Khôi, không phải là Thiên Bảo.
- Cô gái ngốc à, Thiên Bảo yêu em… không phải chị. Dù chị có yêu anh ấy
nhưng khi anh ấy đã yêu em thì chị có làm điều gì cũng không thể thay
đổi được. Tình yêu của Thiên Bảo dành cho em rất lớn, lớn để anh ấy có
thể xoá bỏ được cái thói quen quan tâm đến chị. Chị phải xin lỗi em mới
phải, vì chị mà em và Thiên Bảo không thể sớm đến với nhau.
- Đúng vậy, quả thật em thật là ngốc mà. - Anh Thư rơm rớm nước mắt cảm động.
Rose mỉm cười đáp:” Thiên Bảo là người tốt, em hãy nắm chặt hành phúc này.”
Anh Thư gật đầu.
- Rose, em lại ức hiếp bạn gái anh sao. - Thiên Bảo từ phía xa đi tới, nhìn thấy khoé mắt Anh Thư còn động nước mắt liền hỏi.
Rose liếc Thiên Bảo, liền đáp:” Anh thật là thay đổi nha, trước kia không bao giờ nghi ngờ em như vậy?”
- Không phải đâu, do em… em… - Anh Thư không biết phải giải thích thế nào.
- Có chuyện gì vậy? - Tuấn Khôi đi tới.
- Thiên Bảo ức hiếp em. - Rose nhanh nhẩu nói.
- Không có tôi ở đây, hai người dám ức hiếp vợ tôi sao? - Tuấn Khôi nói.
- Haha, cậu cũng biết, chỉ có cô ấy ức hiếp người khác thôi, ai dám làm gì cô nàng kiêu kì đó. - Thiên Bảo cười lớn.
- Haha, anh họ nói có vẻ cũng đúng. - Tuấn Khôi cũng cười lớn, hùa nhau trêu chọc Rose.
- Hai người, hai người găp nhau là lại cùng nhau trêu chọc em. - Rose tức giận.
Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng nhau bỏ chạy trên cát mịn, Rose quên mất việc đang mang thai liền chạy theo.
- Chị, chị không được chạy nhanh như vậy. - Anh Thư lo lắng nói lớn.
Tuấn Khôi nghe xong, nhanh chóng dừng lại quay đầu lại về phía Rose. Sau đó bế cô lên đưa về ô dù của bọnh họ.
- Em không được phép chạy lung tung hiểu chưa, mang em ra đây để trông đồ cho bọn anh thôi. - Tuấn Khôi nói.
- Hừ, anh… thật đáng ghét. - Rose thấm mệt, chỉ biết mắng.
Cả bốn người cùng nhau cười…
Rose và Tuấn Khôi cùng nhau tản bộ bên bãi biển chiều tà… ánh nắng dịu xuống thành những vệt đỏ phía xa xa chân trời, mặt trời đang núp dần xuống
phía chân trời. Tuấn Khôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn kia, họ đi cùng
nhau thật xứng đôi.
Tuấn Khôi dừng lại phía sau, Rose quay đầu lại ngạc nhiên. Hiện tại anh đang đứng đối diện cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ yêu thương. Tuấn Khôi quỳ xuống dưới chân cô, ánh mặt trời chiều tà
soi hai bóng người xuống bãi cát vàng mịn.
- Rose, đây là món quà mà mẹ Rin để lại. Năm đó, đây chính là vật chứng tình yêu giữa mẹ
Rin và baba anh. Mẹ đã nói anh hãy mang nó tặng người mà anh yếu thương
nhất, người mà anh sẽ cùng họ đi suốt cuộc đời. Và, anh đã biết người đó là ai.
Tuấn Khôi mở hộp trang sức, đó là sợi dây chuyền tình
yêu trọn vẹn mà trước kia Minh Trí đã tặng cho Rin. Tuấn Khôi đứng lên,
đeo sợi dây vào cổ Rose, viên kim cương lấp lánh trên cổ vô cùng tinh
xảo.
- Nó rất hợp với em. - Tuấn Khôi mỉm cười nói.
- Anh không hỏi ý kiến em có muốn nhận hay không sao? - Rose không vui hỏi.
- Haha, em đã mang đứa con của anh rồi, không phải em chính là vợ anh sao.
- Trong cảnh lãng mạng như thế, anh vẫn cứ muốn trêu chọc em sao?
- Rose, chúng ta kết hôn đi. - Tuấn Khôi nắm lấy đôi tay Rose.
- Không, ai thèm kết hôn với anh chứ. - Rose đáp.
- Không lấy anh thì em muốn lấy ai? - Tuấn Khôi nắm lấy eo cô.
Rose chưa kịp trả lời, đã bị Tuấn Khôi ôm sát người về phía anh.
- Không lấy anh, cả đời em cũng không thể kết hôn cùng người khác. - Tuấn Khôi nói xong, đặt đôi môi mình lên đôi môi của cô.
Bóng chiều tà, trên bãi cát trắng mịm kia… bóng hai người dang hôn nhau in
xuống… những cơn gió reo vui lùa vào kẽ tóc cô gái bay bay….
Thiên Bảo và Anh Thư từ xa nhìn thấy bọn họ như vậy liền mỉm cười.
- Thật là ghen tỵ, họ thật đẹp đôi. - Anh Thư nói.
- Chúng ta cũng rất đẹp đôi mà. - Thiên Bảo nói. - Có khi còn đẹp hơn cả bọn họ.
Anh Thư lắc đầu mỉm cười.
- Nhắm mắt lại đi. - Thiên Bảo nói.
Anh Thư nhìn Thiên Bảo ngạc nhiên:” Anh muốn làm gì?”
- Thì em cứ nhắm mắt lại đi nào. - Thiên Bảo tỏ ra bí ẩn.
Anh Thư nhắm đôi mắt mình lại, anh ấy muốn hôn mình sao…
Thiên Bảo mở hộp trang sức của