
y biết thì có lẽ cũng ép mình bỏ đi. - Pi chua xót
- Không sao cả, đứa bé của cậu cũng sẽ là con mình, nó sẽ được tình thương từ hai chúng ta. - Rin cười rồi áp tay vào bụng Pi
- Nếu nó thương cậu hơn thì sẽ chết với tớ, haha. - Pi hù doạ
- Tội nghiệp con tôi, chưa gì đã bị cậu hù doạ không dám ra nữa rồi. À, đứa trẻ này được mấy tháng rồi.- Rin nhẹ nhàng xoa xoa như muốn xoa đầu một đứa trẻ thật
- Hơn hai tháng rồi, đứa trẻ này được sinh ra là nhờ có cậu Rin à. - Pi nắm lấy tay Rin, hai dòng nước mắt lại tuông ra
- Đó là con của mình, mình cần phải bảo vệ nó. Thôi cậu mau ngủ đi cho con của mình ngủ nữa. - Rin cũng nắm chặt tay Pi, nhẹ nhàng nói
- Được rồi, thì ra cậu đối xữ tốt với mình chỉ vì đứa trẻ này, huhu. - Pi cười nhưng tỏ ra vẻ đau khổ.
Cả hai cùng ôm nhau ngủ trên giường đến chiều tối.
Minh Trí ngồi trong công ty thì Ngọc Diệp từ bên ngoài gõ cửa phòng giám đốc. Minh Trí liền nói: Vào đi
- Giám đốc, anh gọi tôi.
- Cô tìm cho tôi một căn biệt thự có vị trí tốt một chút, không quan tâm giá cả. - Anh vẫn không nhìn Ngọc Diệp, hai mắt dính vào màn hình.
- Vâng, giám đốc muốn chuyển nhà sao? - Cô tò mò
- Từ khi nào cô lại muốn biết chuyện riêng của tôi như vậy. - Minh Trí ngước mắt lên lạnh lùng nhìn Ngọc Diệp.
- Tôi, tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm anh và báo cáo cho giám đốc. - Ngọc Diệp cúi đầu nói. - Tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc.
Ngọc Diệp vừa bước ra khỏi cửa, Minh Trí khẽ nhắm mắt nghĩ ngơi lưng dựa vào ghế phía sau. Chợt hình ảnh của Rin hiện ra trong đầu, nụ cười cùng nước mắt của cô cứ thế mà xuất hiện rồi đi sâu vào tâm trí của anh từ khi nào. Anh mở mắt, lắc đầu tỉnh táo rồi tiếp tục làm việc nhưng không thể nào đánh tan hình ảnh cô ra khỏi đầu, khi đang tìm tài liệu anh bấm nhầm vào một file khác, chính là kết quả điều tra về Rin. Khoé mắt anh bỗng nhăn lên khi đọc một dòng chữ trên màn hình: Vào sinh nhật lần thứ 21, cô con gái thứ hai sẽ bị Trịnh Đạt thủ tiêu để Trịnh gia tồn tại. Anh cười nữa miệng khẽ nói: Nhị tiểu thư, tôi đã hứa sẽ chăm sóc cô. Tất nhiên sẽ không ai được phép làm hại cô.
Minh Trí cầm điện thoại gọi cho Trần Hậu.
- Thưa thiếu gia. - Trần Hậu trả lời
- Cô ta đang làm gì? - Anh lạnh lùng hỏi.
- Nhị tiểu thư cùng bạn cô ấy đang ngủ trên phòng thưa thiếu gia.
- Những ngày sau này, anh phải bám sát cô ta không cho phép ai đến gần. - Anh ra lênh. - Nếu cần thì gọi thêm người, nhất định không để cô ta có một tổn thương nào.
- Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát tiểu thư.
- Tốt, ngày đó gần đến rồi lão ta chắc chắn sẽ hành động. Cậu nên cẩn thận không đc chủ quan.
- Vâng!
Minh Trí cúp máy, Trần Hậu lặng lẽ nhìn lên căn phòng phía trên lầu tâm trạng lộn xộn nhiều cảm xúc. Đôi mắt sâu thẳm trên gương mặt trải đời liền cười buồn miệng nhấp mội: Nhị tiểu thư, xem ra cô là dành cho thiếu gia rồi. Nếu cô là một người bình thường thì thật tốt.
………………………………………………………………
Lí lịch của Trần Hậu:
tuổi: 27
Chức vụ: tài xế riêng của Minh Trí
Giỏi võ công và tài bắn súng trình độ cao.
Thân phận: con trai của một trùm xã hội đen bị đàn em thủ tiêu, được Minh Trí cứu về sau và che giấu thân phận thay đổi tên họ của anh. Sau đó để anh làm tài xế riêng của mình để tránh bọn đàn em ngày trước thủ tiêu.
Đối với Minh Trí xem như người sinh ra mình lần thứ hai, sẵn sàng chấp nhận bất cứ công việc nào Minh Trí bàn giao dù hy sinh cả tính mạng.
Nhớ lại quá khứ chỉ làm ta thêm buồn
Nhắc lai kỉ niệm chỉ làm lòng thêm đau
Thôi thì quên mau.
Chiều muộn, Rin choàng tỉnh giấc trong khi Pi vẫn đang ngủ say với vẻ mặt rất mệt mỏi và xanh xao làm Rin càng thêm đau lòng cho cô bạn thân của mình. Khẽ xuống giường không để Pi tỉnh giấc, cô ra khỏi phòng hướng về phía bếp của căn biệt thự. Cô muốn sẽ nấu cho Pi một ít thức ăn không có hoặc thật ít dầu mỡ như theo lời bác sĩ sẽ giảm đi cơn nôn của Pi.
- Tiểu thư, cô cần gì cứ nói bọn tôi làm. - Một người làm trong nhà nói.
- À, tôi muốn nấu bữa tối. - Rin vừa mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn vừa nói. - Trần gia các người tại sao trong tủ lạnh không có thứ gì để ăn.
- Tiểu thư, cậu chủ rất ít khi dùng cơm ở nhà nên mỗi khi cậu ấy muốn ăn đều được đầu bếp tại Ciz đến nấu hoặc đặt tại nhà hàng mang đến. - Cô người làm giải thích.
- Được rồi, tôi sẽ đi siêu thị mua một ít đồ tươi.
- Tiểu thư cần mua gì, cứ sai bảo tôi sẽ đi mua giúp người.
- À, không cần đâu tôi sẽ tự đi.
Rin đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa thấy Pi vẫn còn ngủ, cô vội mặc thêm một chiếc áo khoác để ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa chính, Trần Hậu liền bên ngoài mà đi tới.
- Nhị tiểu thư, cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi. - Trần Hậu vừa đi tới liền nói
- Tôi chỉ muốn đi siêu thị mua một chút đồ ăn thôi, không cần anh phải đưa tôi