
oa hồng trắng của chúng ta - Pi hớn hở
- Thật sao? - Rin chợt cười mừng rỡ sau bao ngày buồn bã.
- Đúng vậy, họ nói tháng sau sẽ cần rất nhiều nên chúng ta phải vất vả những ngày sắp tới rồi. - Pi vui mừng nói.
- Không sao, miễn chúng ta có nơi nhận hàng thì vất vả mấy cũng được. - Rin cười ôm lấy Pi. - À, không phải hôm nay cậu đi khám thai sao, sao lại về sớm như vậy.
- Mình đi ngang qua một tiệm hoa, liền bạo gan đi vào hỏi, khi họ đồng ý mình liền về đây báo cho cậu biết. - Pi cũng ôm lấy Rin mà nói.
- Chúng ta sẽ trồng thật nhiều hoa, chăm sóc thật tốt. Tất cả tiền bán được sẽ lo cho bé con của chúng ta. - Rin áp tai vào bụng to của Pi mà nói. - Bé con sướng nhất nha, có 2 mẹ luôn yêu thương con.
- Cậu vào nhà đi, mình đi đến bác sĩ kẻo trễ hẹn. - Pi chợt nhớ tới cuộc hẹn với bác sĩ.
- Minh muốn đi cùng cậu, mình cũng muốn nhìn thấy bé con trực tiếp. Nhìn qua những tấm hình thật không hiểu một chút nào.
- Được, mình đỡ cậu vào nhà thay quần áo.
Rin và Pi ngồi trên một chiếc taxi chạy về hướng trung tâm, Pi thường khám ở tại phòng khám tại nhà của một vị bác sĩ mà Trần Hậu giới thiệu. Khi đi ngang qua cao ốc Royal, tim Rin bỗng thắt lại khi nhìn thấy dòng bảng đèn màu vàng chớp nháy liên hồi trên phía đỉnh toà cao ốc này. Đôi mắt Rin nhìn không dời rồi chợt chú ý hơn một đôi nam nữ đang bước ra khỏi Royal. Cô gái với nụ cười tươi như hoa mùa xuân đang khoác tay chàng trai phong độ mà bước ra từ cửa chính của cao ốc với sự ngưỡng mộ của nhiều người. Xe dừng lại đèn đỏ, Rin bỗng dưng mở cửa xuống xe.
- Rin, cậu đi đâu vậy? - Pi vội xuống xe đuổi theo.
- Mình, mình muốn đi gặp Minh Trí. - Rin nước mắt đã tràn bờ mi mà nói.
- Chân cậu không được cử động mạnh như vậy. - Pi hét lên lo lắng.
Rin cố sức bước nhanh đi mặc cho chân cô đau nhói, nhưng sức chịu đựng của đôi chân bị thương không cho phép cô bước thêm một bước, cô ngã quỵ ngay xuống giữa đường trước mặt cao ốc RoYal.
- Rin, cẩn thận. - Pi muốn chạy đến nhưng chiếc xe phía trước đang lao tới cô không thể qua đường được.
Rin cảm thấy mình thật bất lực, phía trước là Minh Trí đang quay lưng về phía cô mà cười nói cùng cô gái khác.
- Minh Trí. - Rin hét lớn và cố dùng sức lực mà đứng lên ngay giữa đường.
Minh Trí nghe phía sau có người gọi tên mình thân mật như vậy liền quay lại, anh bất ngờ nhìn thấy Rin đang nước mắt lưng tròng đứng giữa đường nguy hiểm như vậy, anh liền lao ra phía cô mà bế cô vào lòng đường.
- Minh Trí, anh vẫn còn nhớ em đúng không? - Rin được Minh Trí bế trên tay thì vui mừng hỏi.
Minh Trí đặt cô xuống đất, tiến lại phía Tố Uyên đang kinh ngạc nhìn liền trả lời:
- Cô là Trịnh tiểu thư, có lẽ trước đây tôi và cô có quen biết.
- Minh Trí, anh quên em thật rồi sao? - Đôi mắt Rin nhoè đi, miệng đắng ngắt mà bật hỏi.
- Xin lỗi, tôi bị tai nạn nên có thể không nhận ra cô. Cô tìm tôi sao? - Minh Trí hơi bất ngờ vì nghĩ rằng Rin vẫn còn mất đi kí ức về anh.
- Thật sự anh đã quên em rồi sao? - Rin nhìn thẳng lên đôi mắt Minh Trí. - Anh nhìn em đi, không nhớ em là ai sao?
- Trịnh tiểu thư, chuyện của tôi và cô tôi đã bị mất hết kí ức rồi, theo tôi được biết cô cũng đã quên mất rồi. - Minh Trí hơi bất ngờ với thái độ của Rin.
Tố Uyên nhìn thấy Rin liền tỏ ra khó chịu, cô liền khoác tay vào tay Minh Trí rồi hỏi: Trí, ai vậy
- Là một người quen cũ, không quan trọng. - Minh Trí nhàn nhạt nhìn Rin rồi trả lời.
Rin nghe câu trả lời của Minh Trí liền một cơn đau trong tim lại dâng lên, cô chợt khẽ cười trong nước mắt mà nói: Đúng vậy, người quen cũ không quan trọng. - nói xong cô quay đầu bước đi.
Pi nhìn thấy Rin và Minh Trí gặp mặt thì hoàng toàn lo lắng, Pi cố tìm cách qua đoạn đường rồi nhanh chóng đến nơi Rin nhưng khi đến thì đã thấy Rin đang bước chân quay lưng đi.
- Rin, cậu có sao không? - Pi nắm tay Rin mà lo lắng.
- Pi, mình không sao chỉ là gặp một người quen cũ. - Rin chua xót mà nói.
Pi nhìn Minh Trí phía sau đang nhìn về phía hai người họ, cô xót xa nói: Rin, mình đỡ cậu lên taxi chúng ta về nhà thôi.
- Không, chúng ta tiếp tục đi khám cho cậu và bé con. Bây giờ mình chỉ còn cậu và bé con thôi, tất cả đều không quan trọng nữa. - Rin đưa tay sờ lên bụng Pi mà cười chua xót.
- Được, chúng ta đi. - Pi đỡ Rin đi từng bước một cách khó khăn.
Tố Uyên thấy Minh Trí cứ nhìn theo bóng hai người bọn họ thì trong lòng vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt lại tươi cười.
- Trí, chúng ta đi thôi. - Tố Uyên khẽ nói.
Minh Trí nghe thấy lời Tố Uyên liền quay sang nhìn Tố Uyên mà nói: Được, chúng ta đi.
Đến một cửa hàng trang sức lớn trong trung tâm thương mại Royal, Minh Trí để mặc Tố Uyên chọn lựa hết kiểu này đến kiểu khác còn lòng anh thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Trong tâm trí tiếp tục hiện lên hình ảnh một cô gái bị vấp n