
ắm rồi đi xuống và một bữa ăn tối thật thịnh soạn đã được chuẩn bị với hoa, nến và sampanh
_em ngồi xuống đi - Kevin dịu dàng
_đẹp quá - nó chỉ biết ồ lên thôi
_em ăn đi tự tay anh chuẩn bị đấy (tự hào chưa)
_cảm ơn anh - nó nói
Ăn xong Kevin mở chai Sampanh đổ vào cái ly của nó, nó uống vào và có cái gí đó lợn cợn, nó lấy ra thì ra là 1 cái nhẫn
_lấy anh nhé, Janie - tỏ tình luôn (chậc chậc)
_ơ....em..- nó quá bất ngờ
_anh yêu em, Janie từ lâu rồi nhưng hôm nay mới có thể nói lời yêu em (sến quá ba ơi)
_uhm`..........em....- nó lấp bấp - cám ơn anh về bữa tiệc, nhưng em hok thể, em xin lỗi - nó từ chối
_tại sao chứ, chúng ta như người 1 nhà rồi còn gì? - hắn nói lòng đau rát
_đúng nhưng... em hok hề yêu anh, em xin lỗi - Nó thẳng thừng - anh à, em chỉ xem anh là anh trai thôi
_...............- Kevin hok nói gì nữa nhưng nó biết lòng anh đau lắm
rồi nó và anh mỗi người 1 tâm trạng
Sáng hum sau nó vừa vô tới c.ty Bảo đã nhảy ra kéo tay nó
_mọi người nghe đây, xin giới thiệu với mọi người đây là cô Janie là bạn gái của tôi - tuyên bố hẳn luôn
_còn cô Luc thì sao? - NV1
_ùhm, đúng đó - NV2
_các vị đừng bận tâm cô Lục và tôi chẳng có quan hệ gì cả chúng tôi chỉ là quen biết thôi - Bảo nói lớn
_tôi nay đi ăn tối với anh nhé - Bảo quay qua nó
_ờ.....uhm`.. - nó hơi ngại vì trước mặt mọi người
_đồng ý đi chứ, người ta đã ngỏ lời rồi mà - 1 vài người lên tiếng
_đúng đó, đồng ý đi - rồi những người khác cũng đồng tình
_uhm`, thôi được ạh - nó nói nhỏ
"bốp bốp bốp..." tiếng hoan hô của mọi người
_chúc mừng cô nhe, cô may mắn thật đó, ông TGĐ này hơi khó tính nhưng vậy là tốt rồi - cô quản lí nói với nó , "khó tính àh?" nó hơi tò mò.
Tối hum đó, khoảng 5h` chiều, Bảo đang lái xe đến nhà nó, anh đang mân mê cái nhẫn cầu hôn nó
thì bỗng
"Kétttt......" "rầm"
Tại nhà nó
"sao trong lòng mình thấy lo thế nhỉ, có cảm giác bất an nữa" nó lo lắng
"(nhạc bài River flows in you của Yiruma)"
_alô - nó nhấc điện thoại - ....sao lại như ậy được - Nó nói như sắp
nấc lên từng tiếng rồi vội vàng lấy xe chạy vào bệnh viện GREEN GARDEN
(đặt đại)
Tại bệnh viện
_Bác sĩ bác sĩ ơi, anh ấy có làm sao hok hả bác sĩ - Nó gào khóc đau đớn
_bi h` chúng tôi chưa làm phẫu thuật mong cô ra ngoài đợi - Bác sĩ khuyên nó
_hic hic - nó khóc òa
_Bảo Bảo ơi ! - tiếng của ba mẹ hắn
_ủa Nghi, sao con lại ở đây? - Mẹ nó ngạc nhiên
_hức hức, chỉ là con tình cờ gặp lại Bảo - nó giải thích
_ta vừa sang đây, nghe tin nó như vậy nên chúng ta chạy vô đây ngay - ba Bảo nói
_mong là nó hok sao, nó mà có làm sao thì ta chết mất - mẹ hắn cũng òa khóc.
"cạch" tiếng phòng mổ
_ai là người nhà của bệnh nhân - Bác sĩ hỏi
_là chúng tôi - Ba mẹ hắn lên tiếng
_ca mổ đã thành công nhưng ê rằng bệnh nhân sẽ mất một phần trí nhớ -
Bác sĩ nói giọng vừa vui cũng vừa buồn - bi h` người nhà hãy để bệnh
nhân nghỉ ngơi
_cảm ơn bác sĩ rất nhiều - Ba mẹ Bảo mừng
"mất trí nhớ ư ?" - nó hoang mang
3 ngày sau Bảo đã tĩnh dần
_Bảo, Bảo anh tĩnh rồi - nó vui hok ngớt
_ơh ba mẹ, sao mọi người lại ở đây, còn cô là ai? - tay chỉ vô nó
_hơ...- nó quá bất ngờ khi người Bảo quên lại chính là nó - em là Nghi đây
_tôi hok quen cô, cô tránh ra đi - Bảo nói như xua đuổi nó
_anh hok còn nhớ ra em sao - giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt đó
_sao con hok nhớ Nghi, nó là người con yêu mà - mẹ hắn mắng
_con bi h` chẳng có yâu ai cả, sao lại yêu cô ta được - Bảo bướng bĩnh
_sao con lại thế, nó đã thức suốt 3 ngày để chăm sóc con đó- ba hắn thêm lời
_sao cơ? - hắn ngạc nhiên - thôi con muốn ngủ, đứng làm phiền con
Nó bi giờ hững hờ, như con ngốc
"người anh quen là em sao? chẳng lẽ em hok là gi` đối với anh sao? " - nó bi h` đau đau lắm
"kítttt..."
_Janie sao cậu lại ở đây? - Mark giờ mới xuất hiện
_ơh hả? là cậu sao Mark - nó như ng` cõi trên
_thôi lên xe, tôi chở cậu về - hắn giục nó
_tôi chưa muốn về nhà bi h`, hãy chở tôi đi đâu đó được hok ? - Nó nói như cầu xin
_thôi được - Mark cũng hok muốn hỏi nhiều vì biết nó sẽ hok trả lời
Rồi Mark chở nó về khu biệt thự "white heaven" của hắn
_cậu vào đi - hắn thúc
_uhm`- nó bước đi như người vô hồn
nó vào nhà và òa khóc
_hức hức... - nó thực sự đau lắm
Mark hok nói gì, anh cho nó mượn bờ vai để khóc và ôm nó vào lòng (Mark lúc này như người mà nó có thể dựa dẫm)
Tối đó nó về nhà trễ, đã vậy còn thẫn thờ như ma làm cho Kevin rất rất lo lắng
_em có chắc