
ng tự dưng lăn đùng ra ngủ!?
-Ngủ chút đi! Sáng mai sẽ là một ngày tốt đẹp.. cô bé!
Sáng.. Không một ánh mặt trời.. Sáng..Không một tia nắng.. Sáng.. Không có một tiếng chim.. Sáng.. cô đơn và lạnh lẽo..
Nó tỉnh giấc trong căn phòng tối,vội co rụt người lại sợ sệt.. Không hiểu nó đang ở đâu?
Bóng người con trai tháong bước ra từ nhà tắm.. Lưng trần khoẻ mạnh.. Bộ ngực vạm vỡ vẫn còn nhiễu những giọt nước.. Nó chợt đỏ mặt lấy chiếc gối che mặt.
-Cô bé sao thế?-Kun nghiêng đầu nhìn nó
-À không.. Anh.. mặc áo vào đi!
Kun chợt cười.. Dễ thương thật!!
Kun lấy chiếc áo trắng mặc vào,khoác ngoài một cái áo đen dày.. Chiếc quần jeans anh đang mặc cũng là màu đen..Kun kéo tay nó đứng dậy vừa lấy chiếc mũ lưỡi trai đội vào:
-Đi! Tôi và em..
Nó và Kun dạo qua những con phố quen.. Đường xá hôm nay vắng lặng hẳn. Hình như chỉ còn duy nhất một màu xám bạc nhạt nhẽo.. Nó thở dài nhìn anh. Anh vẫn bước nhanh, gió hất mái tóc anh bay bay, có ánh nắng gắt anh khẽ nhíu mày, đôi tay rắn chắc nắm chặt lấy cổ tay nó, nhưng nó không đau.. Đôi chân vững vàng bước.. Anh có sự cuốn hút lạ lùng khiến nó cứ phải nhìn anh mãi thôi..!
Chợt một hai giọt nước rơi vào mặt nó.. Trời sắp mưa rồi.
Và nó kéo tay anh vào một chỗ vừa đủ để hai đứa trú mưa.. ào ào.. Tiếng mưa như trút nước.. Vài giọt nước bắn vào mặt nó. Nó chợt nhớ lại những lần nó bên hắn ngày mưa.. Ngọt khi đó.. Đau.. bây giờ..
-Brừ…brừ..-Nó áp sát hai bàn tay vào miệng thổi làn hơi nóng,xoa xoa hai bàn tay lại với nhau mà chẳng tốt hơn chút nào.. Tiết trời đột ngột lạnh quá..!
-Cô bé lạnh à?-Kun kéo nó sát vào anh.. Đặt tay lên vai nó..
-Thế này đỡ lạnh hơn chưa?-Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt hơi ngượng của cô gái kế bên
-Dạ…-Nó cúi gầm mặt xuống
Bàn tay ấm cứ trên vai cô mãi.. Cơ thể nó nóng lên nhưng rất thoải mái.. Nó bỗng nhìn Kun.. Anh đăm chiêu nhìn vào màn mưa trắng xóa.. trán anh hơi nhăn lại..
-Cô bé nhìn kìa! Mưa to thế này mà có ai lại dầm thế chứ!? Chậc..Chắc là muốn bị cảm lạnh đây mà..-Kun chỉ tay về phía bóng người đang bước những bước đi nặng nề trong mưa.. Nó theo hướng anh mà nhìn.. hai đồng tử nó giãn ra hết mức.. từ người đó có ánh hào quanh bao bọc.. từ người đó có cảm giác an toàn.. từ người đó yêu thương tỏa xa.. Nó la lớn:
-THIÊN!!!!!!!!!!!!!!!- Vừa la nó vừa vẫy vẫy cánh tay..
Hắn theo phản xạ quay người lại.. Phía bên kia một cô gái đứng cạnh một chàng trai đang hét lên tên của hắn.. Rất tha thiết.. Hắn đứng im mộtchỗ.. Chẳng phải.. nó sao?
Hắn bước chầm chậm lại gần nó.. Hắn đặt bàn tay sờ nhẹ vào đôi má nó..
-Ph..Phương..-Hắn nhìn nó cười, không thể tin đc đây là sự thật..mà nếu không hay có hắn cũng quá mệt mỏi để cãi nhau rồi..
Nó bay lại ôm thật chặt thân hình ướt sũng đó cười mím chi..Hắn ngạc nhiên rồi cũng thả lỏng cơ mặt vòng tay ôm nó. Đúng rồi.. Cảm giác này.. Mùi thơm này..
-Tôi..đi trước..-Kun sững người trước cảnh đó.. Lòng anh se lại.Chưa bao giờ anh lại đau thế này.. Nhìn thấy nó hạnh phúc bên hắn mà anh cũngan ủi phần nào.. Anh lững thững bước ra ngoài mưa.. 10 năm rồi anh chưa dầm mưa.. Cảm giác lạnh nhưng anh lại thấy nhẹ nhõm sao.
Kun dầm mưa cho nhẹ lòng, tiếng mưa như hòa cùng với nỗi lòng ảm đạm của anh.. Anh thú thật chẳng yêu nó gì.. Nhưng lòng lại thấy đau khi nó bên người khác không phải anh.. Vì anh không làm cho nó vui giống người bên cạnh nó đc.. Anh sai rồi.. Sai hoàn toàn..!
Kun ngồi bệt xuống vỉa hè suy ngẫm mặc cho hạt mưa hất vào mặt anh khó chịu.. Phải chăng số anh là khổ như vậy hay chỉ là một trạm dừng cho một hạnh phúc mới..!? Liệu anh sẽ sống như thế nào trong những ngày sắp tới? Anh có đc gặp nó.. Tất cả chỉ là suy tính..không có cái nào là sự chắc chắn và tin tưởng.. Kun ôm trán.. Những giọt nước mưa lẫn cùng thứ nước mặn chát lăn trên bờ môi anh, nhẹ nhàng thấm sâu vào nỗi đau.. Rát..
Anh giật mình trở về thực tại khi nghe thấy tiếng khóc khe khẽ trong ngõ.. Hình như là một cô gái đang gặp rắc rối gì ấy nhỉ?
-Cô có sao không!?- Anh che lấy đôi mắt để mưa không tạt vào cốt để nhìn thấy cô gái kia..
-Ah~… Anh là ai thế nhỉ?-Cô gái kia loay hoay dưới đất rồi nhìn anh khó hiểu
-Không quan trọng.. Cô ngã à?-Anh đến gần cô
-Ưm.. Không đau lắm nhưng tôi không đứng dậy đc..-Cô gái kia cười ngượng
-Tôi giúp cô đứng dậy nhé!-Anh cầm lấy đôi tay cô
-Ah~… thôi… cảm ơn anh..-Cô gái rụt tay sợ sệt..
-Không sao… Vả lại trời cũng đang mưa lớn.. không nhanh là cảm lạnh đó!-Anh nháy mắt nhìn cô rồi kéo nhanh cô dậy.. Cô gái chẳng kịp trở tay đứng dậy mất thăng bằng suýt ngã.. Anh vội đỡ lấy cô
-Cô.. không sao chứ!?
-Ah.. ưm.. Cám ơn…-Cô gái lí nhí đỏ mặt.. qua màn mưa Kun vẫn có thể nhận thấy cô gái này.. đỏ mặt rất đáng yêu.. Thân quen quá.. Giống nó quá..!
-Cô đi đc không?
-Ưm.. Tôi nghĩ là… Á…-Cô