
Khánh giận giữ
Đôi mắt tím biếc tròn xoe nhìn anh ,cô hỏi
-Sao cậu lại ở đây?
-Lên xe rồi nói cậu ướt hết cả rồi
Khánh mở cửa xe cho nó…
Lúc nghe có tiếng gọi nó đã hi vọng người xuất hiện là Phong. Nhưng không …
Nén tiếng thở dài ai đó ngồi dựa đầu vào cửa kính đôi mắt buồn nhìn ra khoảng không vô định
-Phiền cậu đưa tớ đến nhà Linh được không? Nó nói
Khánh gật đầu
Chiếc Ferrari từ từ chuyển bánh , suốt chặng đường cả hai không hề nói với nhau một câu nào…không phải kiệm lời mà do có người muốn yên tĩnh suy nghĩ
-Vi nhi, tới nơi rồi
-À ừk, cảm ơn nhé bữa nào hậu tạ cậu sau nha! Nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất chào Khánh
-Cậu chắc mình ổn chứ?
-Thật ra thì không ổn lắm nhưng mà tớ sẽ không sao đâu. Đừng lo. Tạm biệt
-Ừk…gặp cậu sau
********************************
Nó bấm chuông cửa… hai con bạn yêu quái của nó hốt hoảng chạy ra…
Nó ôm chầm lấy Phương và Linh rồi khóc…
-Vào nhà đã mày ướt hết rồi
-….
Hai con bạn đưa nó vào nhà, Phương lấy quần áo cho nó thay . Nhìn con bạn thân uể oải tiều tụy hai đứa xót
-Nói cho bọn tao nghe, mày với thằng Phong lại có chuyện gì vậy? Linh hỏi
Nó chỉ lắc đầu nằm quay mặt về một phía trầm mặc
Phương đắp lại chăn cho nó
-Ngủ đi, mọi chuyện sẽ qua thôi. Có chúng tao bên mày.
Nói rồi hai đứa ra ngoài để nó yên tĩnh.
********************************
Phong trở về nhà, anh lo lắng tìm xung quanh chẳng lẽ cô chưa về nhà…trời mưa lớn như vậy cô ở đâu được cơ chứ
Điện thoại reo
Số Phương….anh nhấc máy áp lên tai
-Alo
” -con Vi ở chỗ bọn tôi cậu qua đây . Ngay lập tức”
-Này…khoan đã…
Phong chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy
Đúng là….
*******
Phong đến nhà Linh chào đón anh là hai cặp mắt sắc lạnh
-Lúc về không phải cậu đi với con Vi sao?
Linh nhíu mày
-Lúc mưa lớn cậu ở đâu? Nhìn vào mắt tôi và thành thật trả lời
Phương lên tiếng
-Thùy gặp tai nạn nên tôi đến……
-Cậu bỏ con Vi lại? Vậy con nhỏ Thùy có chết không? Nó có chết không? Linh tức giận
-Thùy….không sao…chỉ là….Phong ngập ngừng
-Cậu có biết sức khỏe của con Vi không tốt? Phương hỏi
Phong gật nhẹ
-Vậy mà cậu để nó dầm mưa hơn 2 tiếng cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy? Cậu có phải bạn trai nó không thế? Nhỡ nó ngất xỉu ngoài đường thì sao? Bộ cậu không suy nghĩ à… đầu cậu có cái gì gọi là não không? Phương xổ 1 tràng dài
Định bụng dạy dỗ tên hội trưởng đáng ghét này thì ai đó lên tiếng
-Phương như vậy đủ rồi…. Phong chúng ta về thôi
-Em ổn chứ có cảm thấy khó chịu ở đâi không? Anh đưa em tới bệnh viện nhé
-Không cần , chúng ta về nhà thôi
Nó tạm biệt hai con bạn rồi yên vị trong xe.
Khuôn mặt nó lạnh te không chút cảm xúc…
Phong chọt có cảm giác lo sợ…….
(Còn tiếp)
“Em chỉ mong trái tim anh nho nhỏ thôi…
Chỉ cần chứa mình em….
Chứ to lớn quá….
Em sợ…
Anh sẽ mang đi san sẻ cho nhiều người”
******************************
Tối, mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong vòng tay anh ngủ thiêm thiếp
Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại anh si ngốc ngắm nhìn cô…
-Sao anh không ngủ đi?
Nó cựa mình mắt nhắm mắt mở nhìn anh
-Anh không ngủ được, anh sợ em bệnh mà anh không biết …hôm nay là lỗi của anh mà…
Lòng nó rung lên , đã rất kìm nén nhưng nó vẫn không ngăn được thứ tình cảm trong lòng
Có lẽ một đứa như nó luôn cảm thấy thiếu sự yêu thương
-Ngốc, ngủ đi .em khỏe mà
-Em không giận anh à? Phong hỏi
Nó cười nhẹ
-Có chứ, chả đứa con gái nào không buồn khi bạn trai mình chạy đi lo cho đứa con gái khác
-…
Phong trầm ngâm
-Em sẽ phạt anh sau, nhổ cỏ sân sau thì sao nhỉ? Lần trước có đứa phạt em đi nhổ cỏ đấy…
-Đứa nào mà náo thế nhở? Anh không có quen nó à nha
Phong tỉnh bơ
-Còn dám vờ vịt à? Nó nhéo tai Phong
-Á….á…đau….đau…vợ ơi tha cho anh ….Bố ơi vợ đánh con….
-Còn dám la hét? Nó nhéo mạnh tay hơn
-Á….anh chừa rồi vợ ơi. …vợ là số một …số một
Nó phì cười
Phong nhoài người ôm nó vào lòng thủ thỉ
-Chưa ai dám đánh anh như thế đâu nhé
-Sĩ bọ , không ai thì có em
-….Nhất em rồi đó
Phong véo mũi nó
Nó cười rồi ôm Phong rụi đầu vào khuôn ngực vạm vỡ
-Đừng bao giờ buông tay em như hôm nay, bởi vì nếu anh buông tay em một lần nữa em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh
-Em nói cái gì vậy ? Phong nhăn mặt
-Anh phải giữ em thật chặt…
-Đồ ngốc em nghĩ anh không đủ sức giữ em bên anh à?
-Em chỉ sợ anh buông tay….
Giọng nó nhỏ dần
Phả