
mỏi, suy nghĩ về mẹ, về cuộc sống hiện tại. Và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 3h đêm. Chuông điện thoại reo. Mắt đóng, mắt mở, nó cầm điện thoại lên
nghe:
- Ai vậy?
Giọng một người con trai đầu dây vang lên.
- Thằng nay...Alô
"Nửa đêm rồi mà dám còn làm phiền, đồ điên" Nó **** thầm. Bên ngoài
thì gắt gỏng:
- Tên điên kia biết mấy giờ không mà gọi?
- Có gì mà khó chịu thê? Tôi đang uống rượu....
- Bộ xin rồi hả?
- Ừ.
- Bị điên à... Anh không có bạn bè hay sao mà gọi cho tôi?
- Cô mắc cười quá... Ha ha ha...
"Bộ tên này bị khùng à?"
- Sao biết số điện thoại của tôi hả?
- Tôi thấy điện thoại của cô ở quán rượu Bình Minh...
Nó moi móc trong đầu dữ liệu liên quan đến quán rượu Bình Minh. À... Nhớ ra rồi...
- Vậy sao chọn số của tôi hả?
Tên kia giọng đều đều
- Tôi nhắm mắt rồi chọn đại
- Chọn đại? Đồ khốn
- Cô là chuyên gia **** tục nhỉ? - Tên đó nhàn nhạt - Sau này cô sẽ quen thôi.
Nói chuyện với cô cũng thú vị đấy chứ.
- Bộ tôi là trò chơi hả? - Nó nhẹ giọng
- Bởi vậy nên tôi mới xả được street...
Nó mất hết kiên nhẫn, hét:
- TÔI BẢO ĐỪNG CÓ GỌI NỮA, ĐỒ KHỐN.
Nó mạnh tay dập máy, lẩm bầm: "Toàn gặp chuyện bực mình. Đúng là tên khùng
mà." Và chùm chăn ngủ tiếp. Ngày hôm sau - một buổi sáng đẹp.
Tiểu Hương vẫn chùm chăm ngủ. Đồng hồ reo... Bụp... bị nó vất vào tường vỡ nát.
Điện thoại reo, màn hình có chữ "Tiểu Ngọc", nó hậm hực cầm lên nghe:
- Gọi gì?
- DẬY NGAY. 7h rồi. MÀY KHÔNG...Rụp...tút...tút...tút
Nhân vật chính đấy ạ, cúp máy khi đầu dây bên kia tức hộc máu, bay vào phòng tắm,
gấp rút làm vệ sinh cá nhân. Bước ra khỏi nhà, Tiểu Hương bắt xe buýt đến trường.
Hôm nay xe buýt đông nghịt, người chèn ép người. Tìm được chỗ ngồi cho mình. Nó
ngồi ngân nga hát. Điện thoại reo...là số của tên dở hơi hôm qua.
- NÀY, ĐỒ KHỐN. TÔI BẢO ĐỪNG GỌI NỮA CƠ MÀ.
Nó hét lớn... tất nhiên mọi người quay người lại nhìn chằm chằm vào nó. Tiểu
Hương gượng cười, hối lỗi. Rồi ngồi lại vào chỗ, tiếp tục nghe điện thoại.
- Tên kia! Sao cứ gọi cho tôi hả?
- Buồn nên gọi chơi
Giọng tên con trai đó nhơn nhơn như trêu tức nó vậy. Nhưng vì đang ở trên xe buýt
nên nó nhỏ giọng
- Buồn kiểu đó hả?
- Ừ, thực sự thấy chán chán...
Nó nhẹ nhàng:
- Nếu chán thi...
Rồi quát khiến chim đậu trên cành cũng sợ hãi mà bay đi:
- CHẠY VÔ BẾP LẤY MUỐI MÀ ĂN ĐI, ĐỒ ĐIÊN
Nó hậm hực dập máy, chẳng còn để ý đến mọi người xung quanh. Trên mặt như ghi
rõ: "ĐỘNG VÀO THÌ CHẾT
Quay lại với nó.
Vừa bước đến trường, reng... chuông báo vào lớp vang lên. Nó muộn học. Nó vội
vã chạy qua cánh cổng trường đang từ từ đóng. Chạy nhanh lên lớp. Cô giáo chủ
nhiệm đã vào lớp từ lúc nào, nghiêm mặt:
- Hương, em là lớp phó mà sao hôm nay lại đến muộn hả?
- Em xin lỗi - Nó cúi xuống
- Cuối giờ em ở lại trực nhật lớp. Vào lớp đi
- Vâng.
Nó ngồi phịch xuống chỗ mệt mỏi, nằm ngục xuống bàn. Tiểu Ngọc hỏi thăm:
- Sao vậy?
- Không sao đâu
Nó trả lời như người hết hơi. Ngủ luôn. Nhỏ không thắc mắc gì thêm, ngồi im. Tiết
học bắt đầu. Giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến. Tiểu Ngọc sắp xếp sách vở rồi
quay sang gọi Tiểu Hương dậy.
- Hương à, dậy, dậy đi nhanh lên nào. Giờ nghỉ trưa đến rồi. Đi ăn thôi!
Từ "ăn" vừa bay vào tai Tiểu Hương, cô bé bật dậy ngay lập tức, ngáp
rõ to, một tay dụi mắt, một tay xoa bụng...quay sang cười với Tiểu Ngọc làm nhỏ
nổi da gà, dựng tóc gáy.
- Tiểu Ngọc à, hôm nay đãi mình bữa trưa nha.
- Ờ...ừ...
Rồi Tiểu Hương lôi sềnh sệch Tiểu Ngọc đi khi nhỏ còn ngơ ngác chưa kịp hiểu
gì. Đến lúc sực tỉnh, nhỏ mới phát hiện là mình bị lừa, khóc thầm: "Hu...hu...hu...
Con bạn chết tiệt! Dám dùng ánh mắt đó để lừa được mình. Ôi, cái số của tôi...
Sao lại khổ thế này hả trời?" Còn Tiểu Hương đang hí hửng khi được ăn của
chùa, cười tươi như hoa. Vào đến căng tin, cả hai tìm được chỗ ngồi thích hợp
cho mình. Tiểu Ngọc bị Tiểu Hương bắt đi mua đồ ăn khiến nhỏ ấm ức vô cùng. Vừa
phải đãi Tiểu Hương vừa phải đi mua đồ ăn. Nhỏ chen vào đám đông rồi mất hút.
10 phút sau, Tiểu Ngọc mặt nhăn nhó trông đến là khó coi, tay cầm đồ ăn ra khỏi
đám đông, bước về chỗ. Thấy Tiểu Hương thanh thản, ngân nga hát làm nhỏ tức xì
khói. Vứt đồ ăn cái “bịch” một cái, nhỏ quyết định làm lơ Tiểu Hương, không
thàm bắt chuyện luôn. Cô bé ngừng hát, mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào đồ ăn
như muốn nói: “Thức ăn à, mấy em chuẩn bị vào bụng chị nha”... Không để ý tới
Tiểu Ngọc, Tiểu Hương cắm cúi ăn. Kế hoạch thất bại, Tiểu Ngọc trầm tư suy nghĩ
cách làm cho nó phải năn nỉ xin nhỏ tha thứ. Ăn xong, Tiểu Hương xoa bụng… thấy
Tiểu Ngọc không ăn liền hỏi. - Ngọc à,