Insane
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 9.5.00/10/420 lượt.

i, nhìn xuống thì thấy một chiếc áo khoác đã yên vị
trên người, và một giọng nói trầm ấm của ai đó làm tôi giật mình. -Cô bé, em mà ngồi đây nữa là bị ốm đấy!

-Anh là ai? (ngơ ngác)

-Để anh giới thiệu. Anh là Vương Hoàng Quân, mới chuyển về đây. Hiện tại đang học ở lớp 12a1.

-À, chắc anh là hotboy mới ở trường rồi. Hi hi. (tỏ ra hiểu biết)

-Ơ? Sao em lại nói vậy? (thắc mắc)

-Thế sáng nay có phải anh bị một đám con gái vây quanh trước cửa không? (trở thành tiên tri)

-Làm sao em biết hay vậy?

-Vậy thì đúng rồi. Đám con gái ríu rít như con chim chích bên anh thì
có nghĩa anh phải rất đẹp trai. Nếu không có mơ cũng chẳng được đâu. Thế nên nói anh là hotboy quá đúng rồi còn gì.

-Em rất giống nhà triết lý học đấy.

-Oh. Anh quá khen.

Dường như anh Quân thấy thiếu gì đó thì phải, quay sang hỏi.

-Anh chưa biết tên em.

-À, em là Đinh Ngọc Tiểu Hương, học lớp 11a4.

-Tên em hay thật đấy.

Hai người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ và thân thiết như đã quen
biết từ lâu. Cho đến khi tiếng chuông reo kết thúc giờ tiết học vừa qua
reo lên. Cũng tạnh mưa nên không sợ ướt nữa. Tôi trả áo khoác cho anh
Quân rồi chia tay, tiến thẳng về lớp với bao nhiêu điều đang chờ đón.
Hình như lại một ngày mới đầy tốt đẹp đang xảy đến với tôi. Quen thêm
một người có thế hiểu mình đó là điều tôi có thế mong chờ ở cái thế giới này. Hít một hơi thật sâu, tôi dải từng bước chân rất nhanh như muốn rũ bỏ mọi thứ và không để một thứ gì đó níu kéo tôi nhớ cái quá khứ đau
thương mà mình đã từng trải qua. Bây giờ, tôi chỉ cần những khoảnh khắc
đẹp nhất được lưu giữ trong tim. Chắc rằng ba mẹ ở trên trời sẽ rất vui
và bớt đi một phần lo lắng về tôi. Cố tươi cười sao cho tự nhiên nhất, tôi gọi Tiểu Ngọc rất lớn khi thấy nhỏ đang gấp rút đi đâu đó. À, vì không thấy tôi nên định xuống căng
tin ăn mảnh đây mà. Tôi còn lạ gì nữa. Được lắm! Chờ xem tôi trừng trị
bà như thế nào. Thêm một lần gọi nữa, nhỏ mới chịu quay lại, vẻ mặt rất ư là ngạc nhiên. Tôi đến chỗ nhỏ, vỗ vai, cười gian ơi là gian, đến mức
không ai đỡ được.

- Ôi trời, bà làm gì mà vội thế? Có biết tôi gọi mấy lần rồi không? Hay có chuyện gì?

Tiểu Ngọc ấp a ấp úng như kẻ làm việc mở ám bị bắt thóp, mặt cười như mếu, trả lời.

- Tôi… tôi… à, có gì đâu. Với lại tôi toàn đi như vậy mà, đúng, toàn đi như vậy. Bà đừng có hiểu nhầm.

- Ơ? Lạ nhỉ. Tôi có hiểu nhầm nhỉ đâu. Chẳng lẽ bà có tật giật mình? – Tôi nheo mắt, tra khảo cho bằng được.

- Tật… giật mình gì cơ? Sao tôi… tôi lại phải thế? – người nhỏ run như cầy xấy.

- Lại còn chối. Tôi biết tỏng rồi, đừng có mà lằng nhắng. – Tôi ra vẻ ta đây là hiểu biết lắm.

-Sao? Bà phát hiện ra rồi à? Hu… hu… hu... Đúng là cái đồ độc ác. Không đi luôn đi lại còn về đây làm gì? Bà cố tình đấy hả? Vậy là ngày hôm
nay tôi lại mất tiêu tiền ăn vặt vì bà rồi. Sao cái số tôi lại đen thế
này không biết? – Tiểu Ngọc than trời kêu đất, ìu xìu, khóc chẳng ra
khóc mà mếu chẳng ra mếu.

Còn tôi chẳng nói gì vì đang bụp miệng
cười, cố gắng làm sao cho không phát ra tiếng chứ không lại khổ với bà
này. Nhưng mà tiền ăn không bị hao hụt rồi, vui quá xá. Chưa kịp để nhỏ
chấn tĩnh lại tinh thần, tôi đã lôi tuột xuống căng tin. Bữa này nhỏ chi tiền nên tôi nể mặt đi mua đồ ăn cho cả hai. Tiếc thay, lòng tốt chẳng
được người ta tiếp nhận, Tiểu Ngọc lại còn gào lên.

- Để bà đi mua có mà tiền ăn hàng tháng của tôi hết luôn chứ còn chắc. Ngồi im đi cho tôi nhờ.

Vậy đấy! Quái lạ, tôi có làm vậy bao giờ đâu cơ chứ. Tự dưng lại bị
mắng. Haizzzzz… Ông thần xui đã trở về từ lúc nào vậy trời? Khoảng mười
phút sau, tôi mới thấy Tiểu Ngọc ló mặt ra khỏi cái đám đông nghịt bâu ở nơi bán hàng như ruồi. Hình như nhỏ vẫn còn giận lắm nên mặt cứ bị xị
và hầm hầm thì tôi không dám mở lời trước. Vứt bánh sandwich cái bịch và đặt cốc trà lúa mạch xuống bàn, Tiểu Ngọc thốt ra khỏi miệng đúng hai
từ.

- Ăn đi.

Rồi tôi và nhỏ im lặng, chén nốt phần của mình,
không ai nói với ai câu nào luôn. Khố thật. Đến lúc, vào giờ tiếp theo,
Tiểu Ngọc bật dậy bỏ đi trước, tôi chỉ biết lẳng lặng đi theo thôi chứ
không đụng vào núi lửa thì chết. Ổn đinh chỗ ngồi, tôi thở hắt ra một
cái, khẽ liếc nhìn Tiểu Ngọc. Cái bản mặt dễ sợ chưa kìa. Tuyết – ngồi
bàn trên, quay xuống, thì thầm hỏi nhỏ.

- Tiểu Ngọc, sao vậy? Toàn có sát khí không à? Khiếp quá.

- Tại lúc này tôi bắt nhỏ ấy bao tiền ăn đấy. Chậc… chậc… Đụng phải tổ kiến lửa rồi. – Tôi tặc lưỡi, lắc đầu.

- Bà cũng thật là…

- Hì hì hì. Tôi sẽ giải quyết được. Bà cứ yên tâm, mai nhỏ lại cười tươi như hoa cho coi.

- Ừ. Cô giáo vào kìa.

Cả lớp học im lặng, không một tiếng động nhỏ. Cô giáo bắt đầu giảng bài học mới, tiếng bút viết roạt…roạt vang cùng tiếng nói. Nhân lúc không
ai để ý tôi nhắn tin cho Hải Đăng.

“Anh đến đón Tiểu Ngọc đi. Nhó đang tức t