
“Vẫn chưa nghỉ sao?”
Khôi Nguyên nhìn chị sau đó ngó đồng hồ đeo tay.
“Em làm cố một lát, chị và Mike đi ăn trước đi.”
“Có thực mới vực được đạo chứ. Ăn xong về làm tiếp cho khỏi hại dạ dày”.
Khôi Nguyên bỏ tài liệu hẳn xuống nói.
“Em không đi thật mà, em đã cho người mua cơm lên rồi”.
“A..ha! Sao lại tư tưởng liên thông vậy nhỉ? Ai đó cũng đang tiết kiệm thời
gian để hoàn thiện công việc của công ty. Công ty của tôi có những con
người cần mẫn đáng quý như vậy chẳng mấy chốc tôi sẽ trở thành tỷ phú
mất thôi”. Hồng Ánh nheo mắt thích thú nhìn Khôi Nguyên.
“Ai đó?” Khôi Nguyên nhướn mày nhìn chị gái khó hiểu, sau đó nói tiếp.”Chị hiện
giờ đang là tỷ phú đấy thôi, còn đang mơ gì nữa vậy?”
“Tôi đang mơ làm tỷ phú tiền đô cơ. Thế còn cậu, cậu đang mơ gì vậy?”
“Tý nữa em ngủ trưa, xem mơ gì thì em sẽ kể lại sau cho chị. Chị mau đi đi! Đừng ở đây phá em nữa”.
Khôi Nguyên vẫy tay đuổi khéo chị gái.
“Không phải đuổi, tôi đi đây. Nhưng tôi muốn xem lại cái móc khóa của cậu”. Hồng Ánh chìa tay về phía Khôi Nguyên.
Khôi Nguyên cau mày nhìn chị gái mình.
“Lại trò gì nữa đây?”
“Tôi túm được gót chân Achilles của cậu rồi”. Hồng Ánh ra vẻ thần bí cười.
“Trần Hiểu Hân, 22 tuổi. Từng là học sinh trường cấp 3 Trung Văn. Vừa tốt
nghiệp loại giỏi trường Đại học Mỹ Thuật tỉnh M. Hiện nay đang công tác
tại ban chế tác công ty của chúng ta. Cậu thấy tôi giỏi chưa?”
Khôi Nguyên nghe Hồng Ánh nói, khuôn mặt khẽ cứng lại trong giây lát.
“Chị giỏi thật! Em hy vọng chị dùng cái đầu thông minh của chị vào công việc cho em bớt mệt. Đừng có phá em nữa!”
Hồng Ánh đắc ý khi thấy vẻ mặt khẽ biến của Khôi Nguyên. Chị lờ mờ hiểu ra
vấn đề, trước khi vào đây, chị đã nói chuyện với Mike về cô gái Hiểu Hân đó.
“Em trai tôi đang yêu đơn phương? Bà mà biết được thì sẽ gay đấy. Chị thấy bà có vẻ rất vừa ý với Thùy Anh”.
“Nếu bà thích thì chị bảo bà nhận cô ta làm cháu nuôi đi”. Khôi Nguyên khó
chịu khi nhắc đến Thùy Anh. Không phải là anh chưa từng nghe tin đồn
giữa cô ta và anh. Nhưng cô ta thật sự rất khéo léo, biết lấy công việc
để tranh thủ thời gian thân cận. Cô ta chưa thực sự mở miệng nói thích
anh thì anh khó có thể mở miệng cắt mối duyên này.
“Bà muốn người ta làm cháu dâu cơ. Em nên nhanh chóng giải quyết đi, bà đang ngoại
giao ngầm với bên gia đình Thùy Anh rồi đấy”. Hồng Anh vỗ vai em trai.
“Vâng em biết rồi!”
“Thế còn Hiểu Hân thì sao? Mục tiêu rất gần như vậy, đừng để bắn trượt chứ”.
“Cô ấy có bạn trai rồi, hình như sắp kết hôn. Em chẳng có cơ hội đâu”. Đôi mắt của Khôi Nguyên kẽ tối lại.
“Có cần chuyển cô bé đó xuống chi nhánh không?”
“Đừng! Mấy năm rồi em đã không được gặp cô ấy. Như hiện tại, hằng ngày có thể nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là được”.
Hồng Ánh xót xa nhìn em trai. Em trai cô quá si tình, chung tình với người
yêu mình là tốt nhưng nếu yêu đơn phương thì lại khó mở lòng với người
khác được. Cô phải làm sao để giúp được đây.
_o0o_
Hiểu Hân liên tục hắt xì, cô lấy giấy chặn lên mũi.
“Sao vậy? Cẩn thận không bị cảm đấy”. Mai Phương bên cạnh quan tâm.
Buổi trưa nay Hiểu Hân đã mua bánh ngọt nên không xuống căng tin ăn. Cô đã
bảo Mai Phương không phải chờ mình. Ai ngờ Mai Phương lại mua thêm cánh
gà và nước ép trái cây lên, bắt cô ăn. Cả hai phải mang đồ ra ngoài hanh lang cầu thang thoát hiểm ngồi ăn. Sự nhiệt tình của Mai Phương khiến
Hiểu Hân cảm động.
“Mấy ngày nữa tớ lĩnh kỳ lương đầu tiên tớ sẽ khao cậu một bữa ra trò”.
“Được! Tốt với cậu bao lâu nay, tớ cũng chỉ chờ mỗi câu nói đó thôi”. Mai Phương hóm hỉnh pha trò.
“À! Hôm nay MQ phát hành báo đó, cậu đã mua chưa?”. Mai Phương trợt nhớ ra hỏi.
Nói đến số báo đang phát hành, Hiểu Hân khựng lại.
“Tớ không mua, tớ chẳng mấy khi đọc báo đó, tớ có phải là tín đồ thời trang đâu”.
“Không phải thì cũng phả
i mua chứ, vì nó là tâm sức và thành quả của cậu mà”. Mai Phương không đồng ý nói.
“Uh! Tớ biết rồi”. Hiểu Hân ỉu xìu trả lời.
Hiểu Hân bữa trưa trở lại làm việc.
Hơn một tiếng sau có người gọi đến, nhìn số máy là Mai Phương, cô đưa lên
nghe. Chưa kịp nói gì bên kia đã hét lên đến nỗi bên ngoài có thể nghe
thấy tiếng. Hiểu Hân đưa máy ra xa cho khỏi chói tai, sau đó xin phép ra ngoài nghe máy.
“Tớ biết rồi, tối về tớ sẽ giải thích cho cậu”.
“…”
“Tớ cũng mới biết thôi”
“…”
“Khai hết được chưa?”
Ngắt máy, Hiểu Hân ôm đầu nhăn nhó. Hiểu Hân mở máy lên sau đó gửi tin nhắn cho Tuấn Bin và Nghiêm Thuận
“Các anh hại chết em rồi !”
Hiểu Hân thở dài, biết nói thế nào với Mai Phương bây giờ, liệu ngoài Mai Phương còn ai nhận ra nữa không. Chết mất!
Sau giờ tan ca, Hiểu Hân chọn một quán coffee ngay gần công ty để đợi Mai
Phương. Đang là cuố