
cô bạn làm phiền mấy lần, Hiểu Hân đành gấp sách lại sau đó lôi máy mp3 ra nhét vào tai
“Mình không thích xem, cậu cổ vũ còn ồn hơn cả họ đấy.”
Mai Phương bị Hiểu Hân làm cho chưng hửng, chuyện bát quái về Vũ Phong cô
cũng biết qua qua. Muốn được chứng thực câu chuyện tình giữa hai người
bọn họ, nhưng theo thái độ của Hiểu Hân cho thấy, Vũ Phong vạn người mê
lại bị cậu ấy cho uống nước đá.
Sau trận tập, ai nấy mồ hôi nhễ
nhại. Hiểu Hân và Mai Phương cũng đổ mồ hôi không kém để đi lau sạch cả
sân bóng. Mặc dù rất mệt nhưng Vũ Phong vẫn tống khứ cả đội về trước để
anh ở lại dọn cùng hai cô trợ lý. Vũ Phong cầm trổi lau chiều này thì
Hiểu Hân lại lau theo hướng ngược lại, muốn song song cùng cô bắt chuyện khó quá. Mấy lần kiếm chuyện gọi cô lại đều vô dụng, chiếc mp3 đáng
chết kia hình như đang làm việc hết công suất trên tai cô.
Vũ Phong
thật sự thấy rất ấm ức, biết tính Hiểu Hân, anh đều phải cố nhịn xuống.
Anh không muốn cơ hội được gần nhau đến vậy lại khiến cô kiếm cớ bỏ khỏi đội.
Khi Hiểu Hân đến trạm xe buýt cũng 3h chiều. Mọi hôm
công việc học thêm và tham gia vào đội bóng khiến cô ngày nào cũng phải
đến hơn 5h chiều mới về đến nhà. Hôm nay biết học bị hoãn nên về sớm hơn thường lệ. Hiểu Hân không muốn về sớm chút nào liến quyết định đón xe
ra ngoài bờ sông.
Nhà Hiểu Hân trước kia cũng khá gần con đê này,
chiều nào cô cũng đạp xe ra đây ngồi vẽ tranh. Từ hồi cha cưới dì Mai đã bán nơi này đi, chuyển sang khu khác. Vì rất thích khung cảnh yên bình
nơi đây nên Hiểu Hân vẫn thường bắt xe về đây mỗi khi cảm thấy buồn.
Đứng trên đê, hứng từng trận gió mang theo mùi sông nước thật tuyệt, mọi nỗi buồn Hiểu Hân đều gửi dòng sông mang đi hộ. Giữa dòng sông bãi bồi nổi
lên một màu xanh ngát của những luống ngô dân quanh vùng trồng. Hiểu Hân rất thích sang đó chơi một lần nhưng vì sợ nước nên cô không dám ngồi
trên chiếc thuyền bé tí để sang. Hơn 3h chiều, ánh nắng vẫn còn gắt và
nóng, Hiểu Hân nhanh chân bước tìm bóng cây đa quen thuộc nơi cô vẫn
ngồi ngắm lũ trẻ chăn trâu chơi đùa.
Cây đa hôm nay đã bị ai đó
treo lên dây thừng nối với một tấm ván, tạo thành một chiếc xích đu đơn
giản. Hiểu Hân nhớ rõ tuần trước đến đây không hề có, cô ngồi lên tấm
ván thử đu vài lần, cảm giác lơ lửng qua lại thật thích. Đu đến choáng
váng đầu óc Hiểu Hân mới dừng lại lôi trong túi tập giấy vẽ và bút. Khi
vẽ Hiểu Hân rất chuyên tâm, mọi thứ dường như bị bỏ lại. Khi tiếng trẻ
con ý éo rất gần cô mới giật mình phát hiện. Ngẩng lên Hiểu Hân thấy rất nhiều em nhỏ, phía sau chúng có một người đàn ông đang nhìn về phía
mình. Người đàn ông đó nhìn khá trẻ rất đẹp trai, có lẽ chưa đến 30. Anh ta mặc quần jean xanh, áo phông đen, phía ngoài khoác thêm sơmi kẻ cộc
tay. Anh ta nhìn Hiểu Hân rồi nở nụ cười, nụ cười đó rất nhẹ như có như
không, nhưng nó cũng khiến Hiểu Hân bối rối.
Bọn trẻ con đang háo hức theo Khôi Nguyên xem cái bất ngờ anh dành cho
chúng. Khôi Nguyên đã hì hụi từ đầu giờ chiều, trèo lên cây đa để buộc
cho chúng một chiếc xích đu. Điều Khôi Nguyên không ngờ tới người mở
hàng cho chiếc xích đu của mình là một cô bé. Cô bé vẫn mặc nguyên đồng
phục, mái tóc buộc cao lộ ra vầng trán thông minh. Trên tay đang cầm vở
vẽ một cách chuyên tâm. Khi anh và lũ trẻ tới rất gần, cô bé mới giật
mình phát hiện. Khi ánh mắt giao nhau, anh mới phát hiện ánh mắt của cô
bé rất ám ảnh anh.
Hiểu Hân có chút giật mình khi bị nhiều đôi
mắt hướng về mình như vậy, góc riêng tư yên bình nhất trong tâm hồn cô
đang bị phơi bày khiến cô có cảm giác tức giận. Hiểu Hân nhanh chóng tụt khỏi xích đu, thu gọn tập giấy vẽ, túm lấy balô quay đầu rảo bước
nhanh.
"Này cô nhóc! Em làm rơi đồ kìa."
Hiểu Hân vốn là
người cẩn thận, chẳng khi nào bỏ quên đồ. Có mấy lần Hiểu Hân bị một vài đứa con trai trêu đùa như vậy, nên bỏ ngoài tai đi thẳng.
"Hiểu Hân à, em làm rơi đồ thật đó."
Bước chân của Hiểu Hân bỗng trững lại, cô quay lại nhìn xem người này là ai
mà lại biết tên cô. Khi quay lại Hiểu Hân thấy anh ta một tay đút túi
quần, một tay đang tung hứng cục tẩy của cô. Hiểu Hân chau mày cố nhớ
anh ta là ai, nhưng nhất thời chưa thể nào nhớ ra được.
Khôi Nguyên thấy biểu hiện chau mày suy nghĩ này liền tiến lại gần, giơ tay đưa cục tẩy về phía cô bé.
"Anh là bạn của thầy Vũ Thanh, lần trước đã cho em đi nhờ xe đó."
Hiểu Hân chợt nhớ ra lần đó, nhưng thực sự lần đó chỉ nhìn thầy nửa khuôn
mặt anh ta qua kính chiếu hậu đằng trước, nên không có ấn tượng. Hiểu
Hân nhận lại cục tẩy, sau đó lễ phép cảm ơn.
"Cảm ơn chú!"
"Nhờ phúc của bạn anh, mà anh lên chức chú cơ đấy." Khôi Nguyên lấy tay gãi nhẹ trán cười bất đắc dĩ.
"Chào chú! Cháu đi trước." Hiểu Hân xoay người dứt khoát đi tiếp.
"Này lần sau đừng có gọi anh là chú, anh là đàn anh của nhóc đấy, anh học
trên em mấy khóa thôi." Khôi Nguyên nói với theo, nhưng cô bé vẫn lạnh
lùng đi thẳng.
Khôi Nguyên chơi cùng bọn trẻ ở ven đê mộ