
c Trúc sau khi
tham khảo ý kiến của nhiều người đã chọn được hai địa điểm tổ chức khá
ưng ý. Ngày hôm nay là chủ nhật, nên hai người mới có thời gian đi thực
tế để chốt lại nơi đãi tiệc.
“Anh! Địa điểm này được đấy”. Ngọc Trúc thốt lên khi thấy quang cảnh tại khách sạn Marriott.
“Ừ! Rất đẹp!” Vũ Thanh tán đồng.
“Em thấy nếu chúng ta tổ chức lễ thành hôn ngoài trời, sau đó vào phòng
tiệc trong nhà thì thật tuyệt” Ngọc Trúc mắt sáng bừng khi nghĩ ra viễn
cảnh ấy.
“Tùy ý muốn của em hết!” Vũ Thanh cưng chiều theo mọi ý muốn của Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc dang tay đón gió thổi vào từ hồ nước mênh mang trước mặt. Tòa nhà
khách sạn Marriott như một chiếc du thuyền lớn trên mặt nước mênh mang.
“Em muốn làm lễ đường tại đây, sẽ có ba phù dâu, ba phù rể như hồi đám cưới của ba mẹ em vậy” Ngọc Trúc nói ra ý tưởng của mình, sau đó trợt nhớ ra cô bỗng xìu mặt xuống.
“Bạn của em đi lấy chồng hết cả rồi, em kiếm đâu được phù dâu đây.”
“Thì nhờ Hiểu Hân và Mai Phương đi”. Vũ Thanh tiến đến ôm Ngọc Trúc, rồi cho cô ý kiến.
“Nhưng mới chỉ có hai, còn thiếu một. Mà anh có nhờ được ai làm phù rể không đấy”. Ngọc Trúc quay ra hỏi ngược lại.
Vũ Thanh cũng cau mày suy nghĩ. Anh cũng sắp 30 tuổi rồi. Bạn bè anh cũng đã lập gia đình gần hết.
“Bạn anh cũng lập gia đình gần hết rồi, chắc may ra còn xót lại mấy tên.
Nhưng có một tên đang làm giám đốc cỡ lớn, không biết hắn có chịu làm
phù rể cho anh không”
“Anh đang nói đến cậu bạn hôm nọ gặp ở nhà hàng à”. Ngọc Trúc nhớ đến khì cô khá ấn tượng với anh ta.
“Chính là cậu ta đó, cậu ta bây giờ là ông chủ chỗ Hiểu Hân làm”.
“Anh cứ thử mời cậu ta xem, biết đâu cậu ta lại đồng ý. Anh phải cố tìm thêm mấy người nữa cho đẹp đội hình đấy” Ngọc Trúc hối thúc Vũ Thanh,
“Biết rồi, anh sẽ cố gắng vì bà xã”
Ngọc Trúc nghe tiếng bà xã ngọt ngào do Vũ Thanh nói. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Vũ Thanh và Ngọc Trúc tiếp tục tham quan phòng tiệc trong nhà, cả hai rất
hài lòng với không gian tại đây nên đã quyết định đặt bút ký hợp đồng.
Lúc họ đi tham quan phòng tiệc cũng là lúc ở đó đang diễn ra tiệc cưới
của đôi khác.
Ngọc Trúc thích thú ngắm ảnh cưới của họ tại cửa đón tiếp, cô chỉ tay vào ảnh hỏi Vũ Thanh.
“Anh! Ảnh cưới của mình liệu có đẹp hơn họ không?”
“Chắc chắn rồi, em xinh hơn cô dâu đấy mà”. Vũ Thanh nịnh Ngọc Trúc nhưng anh thực sự thấy cô đẹp hơn cô gái trong ảnh.
“Anh ơi! Cô dâu khác với trong hình quá”. Ngọc Trúc thốt lên khi nhìn thấy cô dâu thực sự.
“Chắc là do thợ ảnh chỉnh đẹp quá đà”. Vũ
Thanh cũng ngạc nhiên nhìn ảnh và người thật.
“Em không muốn bị như thế đâu” Ngọc Trúc ảo não kêu lên.
Vũ Thanh cười chấn an cô.
“Chúng ta sẽ không để tình trạng giống cô dâu này là được, anh đảm bảo em trên hình và người thật chắc chắn sẽ rất đẹp”.
“Không được, kiểu gì mọi người cũng xem rồi so sánh, em không muốn thế”. Ngọc
Trúc kiên quyết bác bỏ, ngay sau đó cô liền nảy ra ý nghĩ.
“Em có cách rồi, em sẽ nhờ Hiểu Hân vẽ tranh cho chúng ta, em sẽ bảo nó vẽ
theo kiểu biếm họa một chút. Mọi người xem hẳn là sẽ rất thích vì thấy
hài hước. Nếu em ở ngoài có không xinh đẹp thật thì họ cũng không có cớ
để so sánh được”
Vũ Thanh thấy buồn cười vì ý tưởng của Ngọc Trúc nhưng anh vẫn tán đồng chiều theo cô.
“Được, theo ý em quyết hết. Chúng ta về được chưa, đứng đây dòm ngó đám cưới
của họ trông hơi kỳ thì phải. Họ đang lườm chúng ta kìa” Vũ Thanh nói
nhỏ vào tai Ngọc Trúc.
Ngọc Trúc phát hiện ra những người đó đang hiếu kỳ nhìn mình thì vội vàng kéo tay Vũ Thanh chạy mất.
Ngọc Trúc vừa đi vừa khoái chí vì ý tưởng vẽ tranh cưới của mình. Bỗng nhiên trong đầu cô nhớ ra một việc. Cô quay ra hỏi Vũ Thanh.
“Anh, em bỗng nhớ ra việc này. Hiểu Hân và bạn của anh trước đó có quen biết nhau không?”
“Em đang nói đến Khôi Nguyên hả?” Vũ Thanh ngạc nhiên khi Ngọc Trúc hỏi đến bạn anh.
“Vâng! Là người hôm gặp ở nhà hàng, anh nói với em là đi Mỹ mới về đó”
“Hai người đó có biết nhau từ trước, lúc mà Hiểu Hân còn đang học lớp 11.
Bạn anh lúc đó là huấn luyện viên cho đội bóng rổ của trường”. Vũ Thanh
kể lại.
“Vậy ngày đó anh thấy họ có điều gì bất thường không?”
Ngọc Trúc tỏ vẻ sốt ruột hỏi khiến Vũ Thanh thắc mắc.
“Có chuyện gì vậy? Sao em lại hỏi thế? Hiểu Hân ngày đó vốn là người không
thích giao tiếp với người khác mà. Anh nhớ thái độ của con bé lúc đó với tất cả hội con trai trong đội bóng không được tốt cho lắm”
“Chắc chắn giữa họ có vấn đề” Ngọc Trúc khẳng định, sau đó cô nói tiếp.
“Anh có thấy Hiểu Hân có đến hai chiếc điện thoại không?”
Vũ Thanh không hay để ý, nhưng Ngọc Trúc nói đến anh mới nhớ ra
“Đúng là có hai chiếc, nhưng chuyện đó có liên quan gì?”
“Cái con bé đó, tuy nó dạo này đã thay đổi hơn. Nhưng trong nội tâm nó