XtGem Forum catalog
Như Mùa Đông Rơi Xuống

Như Mùa Đông Rơi Xuống

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322243

Bình chọn: 9.00/10/224 lượt.

ấy, có thể để bắt đầu một tình bạn chẳng hạn.

***

Sáng nay tôi lại nhìn thấy Vân. Cô bạn vừa quét cầu thang vừa hát, một giai điệu rất vui tai. Thật ngộ. Vân chăm chỉ trực nhật, chăm chỉ hát đến nỗi không nhận ra nhiều người đi ngang qua nhìn một cách lạ lùng. Mà hình như lúc nào trông vân cũng ngộ như thế, từ năm cấp hai.

Năm lớp 8, tôi thua trong một trận tring kết bóng đá. Tất cả là do tôi đã để bóng văng vào chân và phản lưới nhà. Tôi rầu rĩ ôm thất bại cay đắng, cả những cái nhìn trách móc của chiến hữu, lên xe buýt và về nhà. Cô bạn bên cạnh đang lẩm bẩm một giai điệu rất vui tai. Rồi bằng vẻ tự nhiên đáng yêu nhất của một cô gái có thể có, bạn ấy giật giật tay áo tôi.

- Bạn nhớ giai điệu này không? Tớ thấy quen mà nhớ mãi không ra tên bài hát.

Và suốt chuyến đi đó, cả hai cứ thi nhau nhẩm lại giai điệu để cố nhớ tên bài hát. Cuối cùng, tuy không nhớ ra tên bài hát nhưng nỗi buồn của tôi đã biến mất một cách kỳ lạ nhờ một cô bạn cũng kỳ lạ nốt. Nhìn phù hiệu thêu trên áo, tôi biết bạn ấy là Vân, học cạnh lớp tôi.

Tôi nhìn Vân khá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô bạn khóc. Chỉ một lần bạn ấy thu mình ở bãi giữ xe của trường, một nơi toàn xư đạp, một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi biết Vân khóc là vì điều gì. Tôi đã muốn an ủi, đã muốn cho bạn ấy mượn khăn giấy, cùng bạn ấy rủa xả tên ngốc kia. Nhưng kết quả tôi gần như gây sự với Vân. Chán mình thật! Chắc lúc đó bạn ấy phải ghét tôi lắm.

Lên cấp ba, tình cờ Vân lại học cạnh lớp tôi. Tôi vẫn không bỏ thói quen nhìn Vân. Dĩ nhiên, cô bạn không biết điều đó, mà chẳng biết có còn nhớ tôi không? Vân xinh hơn trước, mặc dù tôi thấy ngày trước Vân cũng xinh, và quan trọng nhất tôi thấy bạn ấy yêu đời lắm, tự tin hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ lo lắng, Vân bây giờ thú vị và đáng yêu như thế, liệu có thằng con trai nào ngốc như cậu bạn năm cấp hai không? Chắc là tỷ lệ cực hiếm.

Tôi nhìn lên trời, nơi những đám mây trắng xốp đang chầm chậm trôi. Muốn bắt chuyện trước nhưng không biết cách. Muốn nói với cô bạn điều mình nghĩ, cũng không biết cách. Không lẽ lại bắt đầu bằng mây trời ngốc xít như ngày nào… Đang tự than thở với chính mình. Đột nhiên.

- Này, đằng ấy tránh ra cho tớ quét một tí đi…???... Mr. Cloud?

Câu cuối cùng Vân gần như hét lên, ngạc nhiên, rồi đưa tay lên miệng lẩm bẩm: “Chết rồi, nhỡ miệng…”

Vẫn với vẻ riêng của bạn ấy – vẻ tự nhiên đáng yêu nhất mà một cô gáu có thể có. Ý nghĩ thật nhanh xẹt qua đầu, nhanh hơn câu trả lời của tôi.

- Tên tớ là Duy. Khồn phải Mr. Cloud. Còn cậu thì tớ biết rồi, Vân ạ. Hay cậu thích tớ gọi cậu là Bí Ngô?