Pair of Vintage Old School Fru
Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Những Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323992

Bình chọn: 9.00/10/399 lượt.

ải thôi,
Tiểu Phong đâu phải là bạn thân của cậu nên không hiểu cậu cũng là
chuyện bình thường, có lẽ cậu đã sai, cậu cứ tưởng cậu ấy sẽ hiểu cậu
đang nói gì, vậy mà…thôi bỏ đi vậy, dù sao cậu ấy cũng tự nguyện nghe
cậu nói.Nhưng cậu không hiểu, tại sao cậu lại có cảm giác kì quặt như
vậy chứ: trái tim cậu cứ đập liên hồi, mặt cậu nóng rang khi ngồi gần
Tiểu Phong_không lẽ, không, không bao giờ, cậu ấy là con trai mà, chắc
cậu bị bệnh nên mới thế, về đến nhà phải gọi bác sĩ riêng khám ngay
thôi.

-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?_Tiểu Phong chợt lên tiếng khiến Gia
Kiệt giật mình.Không phải chứ, lúc nãy cậu cứ tưởng cậu ấy không hiểu
cậu chứ, sao lại có thể…..

-Phải không?Tuy tôi không hiểu cảm giác đó của cậu như thế nào vì từ nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương, mặc dù họ không ở gần tôi nhưng họ luôn dành
thật nhiều thời gian về Việt Nam thăm tôi, còn cậu chắc bố mẹ cậu bận
quá nên không có nhiều thời gian cho cậu, có lẽ cảm giác cô đơn trong
cậu lớn lắm…_Tiểu Phong khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng xa
xăm nào đó, tại sao khi Gia Kiệt buồn tim cô lại nhói thế này chứ, có lẽ cô thực sự xem cậu ta là bạn nên tim mới vậy thôi.Trái tim quả là phiền phức_Tiểu Phong phủ nhận

-Cảm ơn_Gia Kiệt khẽ lên tiếng

-Chuyện gì cơ?_Tiểu Phong hỏi

-Cảm ơn đã hiểu.Nhưng sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi

-Bình thường thôi, mà chuyện đó sau này cậu sẽ biết, bây giờ tôi chưa muốn nói

-Hì, vậy sao?Tôi đang rất tò mò đây, có thể cậu là con của một thương gia thành đạt

-Gần đúng.Nhưng đừng tò mò quá mà sai người điều tra tôi.Tôi dám bảo đảm với cậu rằng:cậu sẽ chẳng tìm ra manh mối gì về tôi đâu

-Vậy sao?Thử nhé.Cậu dám cược không?

-Cược?Ok, cậu muốn cược gì?

-Tôi chưa rõ, theo cậu tôi nên lấy cái gì để làm vật cược đây

-Một bữa ăn thì sao?

-Một bữa ăn?

-Đúng vậy.Thứ đó không tồi đâu, đừng xem là nó tầm thường.Một bữa ăn do
chính tay tôi nấu rất đáng được thưởng thức đấy, nó trị giá khoảng
426.95 đô la Mỹ.

-Nghĩa là khoảng 9 triệu tiền Việt Nam?

-Ừm, có lẽ vậy.Một bữa ăn dành cho 2 người.Nếu thắng anh có thể mời thêm một người bạn nữa đến ăn.Thế nào?_Tiểu Phong nhún vai

-Quyết định thế đi.Tôi muốn biết tài năng nấu nướng của cô đạt đến trình độ nào rồi mà cô có thể tự tin như vậy.

-Ok, tôi sẵn sàng chờ.Nhưng nếu người thua là anh thì…..

-Thì sao?

-Thì xem ra thiếu gia của tập đoàn ô tô CGK* phải đích thân vào bếp rồi

-Tôi sao?

Tiểu Phong khẽ gật đầu, cô cảm thấy thú vị, để một thiếu gia như Gia
Kiệt vào bếp quả là chuyện khó hơn hái sao trên trời vì vốn dĩ cậu ta
không biết nấu ăn, nhưng xem ra lần này một thiếu gia như cậu ta phải
bước chân vào bếp rồi.Điều này quả rất hấp dẫn.!

-Cậu đang đùa?

-Nhìn mặt tôi giống đùa sao?

-Nhưng….tôi…tôi.._Gia Kiệt tỏ ra lúng túng,vốn dĩ cậu chẳng biết nấu ăn, sao lại đặt chân vào bếp được chứ.Mà nhìn vẻ mặt của Tiểu Phong rất
chắc chắn, cậu lại là người trong giới thương nhân, nhìn vào mắt Tiểu
Phong cậu có thể thấy được sự chắc thắng trong cậu ta, vậy thì làm sao
có thể bảo đảm rằng cậu sẽ thắng Tiểu Phong được nhưng nếu thua thì….

-Tôi biết cậu đang nghĩ gì.Cậu không biết nấu ăn, và cái đề nghị mà tôi đặt ra có lẽ quá khó…

-Ai bảo là nó khó chứ_Gia Kiệt cắt ngang, mặc dù cậu không biết nấu thật nhưng nếu chấp nhận rằng cái đề nghị đó khó thì thật mất mặt.

-Vậy xem ra là nó không nhằm nhò gì đối với cậu rồi.Thế thì quyết định vậu đi_Tiểu Phong khẽ cười.

Gia Kiệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cậu trả lại cho không gian cái
cảm giác yên ắng lúc đầu.Rồi chợt như tự động viên bản thân đồng thời để đưa bản thân ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẫn của mình, cậu tự nhủ thầm:
Châu Gia Kiệt, có lẽ mày nên bắt đầu học tạm nấu món gì đó vậy.

-Nè_Tiểu Phong lên tiếng rồi chia ra trước mặt Gia Kiệt những viên kẹo ngọt hình trái tim rất đẹp

-Gì đây?_Gia Kiệt nhíu mày

-Kẹo, nó sẽ giúp cậu cảm thấy ngọt ngào.

-Là sao?

-Chẳng phải cậu đang cô đơn sao?Cảm giác đó có lẽ khiến cậu cảm thấy
nghẹn đắng và trống trãi, tôi đoán vậy.Tôi vừa nghe cậu tâm sự nên đã
giải quyết giúp cậu phần nào sự trống trãi rồi, còn cái nghẹn đắng
thì….ăn đi

-Cảm ơn_Gia Kiệt đón lấy chiếc kẹo nhưng cậu không bóc nó ra chỉ cầm rồi tự mỉm cười

-Không ăn à?

-Không

-Cậu không thích nó?

-Không

-Hay là ăn kẹo bạc hà nhé!

-Kẹo bạc hà?

-Ừ, thứ tôi thích nhất đấy_Tiểu Phong lại mỉm cười rồi chìa cho Gia Kiệt vài cái kẹo bạc hà

-Cậu cũng thích nó à?_Gia Kiệt vừa hỏi vừa đưa tay đón nhận những chiếc kẹo từ tay Tiểu Phong

-Ừ.Nói vậy là cậu cũng thích nó rồi

-Ừm, tôi cũng thích nó

-Tôi thích cái cảm giác mát lạnh có trong nó

-Vậy à.Có vẻ chúng ta cùng chung điểm này đấy

-Thật à?

-Ừm

Cậu trả